Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi xuống xe điện, bọn họ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của chùa Pháp Nguyên phía xa xa, cây ngân hạnh bên đường mới nhú mầm non xanh biếc. Lâm Vọng Thư dẫn Ninh Bình đi qua mua bánh nướng, số lượng bánh nướng có hạn, phải xếp hàng mua, nhưng Lâm Vọng Thư rất may mắn, chẳng mấy chốc đã đến lượt.
Sau khi mua xong, cô lấy ra một chiếc, bẻ đôi ra, mình và Ninh Bình mỗi người một nửa, quả nhiên là rất ngon!
Cô cười nói với Ninh Bình: “Lẩu của Tụ Bảo Nguyên ở phố Ngưu rất ngon, nhưng quá đắt, chúng ta di mua ít thịt bò và dầu về làm bánh áp chảo, đảm bảo sẽ ngon.”
Ninh Bình mờ mịt, cô ấy không biết lẩu là gì, nhưng vẫn gật đầu: “ừ!”
Từ phố Ngưu ra Quảng An Môn, là Quảng Ngoại, trật tự trị an ở Quảng Ngoại loạn hơn ở phường Bạch Chỉ, người dân Quảng Ngoại rất ngang tàng, biết đánh nhau từ khi còn nhỏ, Lâm Vọng Thư từng nghe kể về mấy câu chuyện đánh nhau ở đây.
Hình như bạn của anh mình cũng rất giỏi đánh nhau.
Lâm Vọng Thư vừa đi vừa nhìn, cô dẫn theo Ninh Bình xuống xe, đi xuyên qua đường qua ngõ, dò tìm từng số nhà một, cuối cùng cũng tìm thấy Lâm Thính Hiên ở trong một đại tạp viện rách nát.
Mới đầu Lâm Thính Hiên không chịu đi ra, tránh ở bên trong, sau đó biết là Ninh Bình tới, anh ấy mới chịu đi ra ngoài.
Anh ấy cau mày nói: “Chẳng phải anh đã nói với em rồi hay sao, không có chuyện gì thì đừng tới tìm anh, cứ ngoan ngoãn ở nhà, đến tìm anh làm gì, lỡ ra ngoài gặp phải chuyện gì thì sao? Rốt cuộc em có nghe lời không!”
Trong lúc nói chuyện, anh ấy nhìn thấy Lâm Vọng Thư.
Anh ấy nhíu mày lại, sau đó chân mày cử động, tựa như hơi giật giật. Sau đó, anh ấy dụi dụi mắt thật mạnh, cuối cùng không khống chế được tâm tình của mình: “Vọng Thư, tại sao em lại trở về, trở về lúc nào?”
Lâm Vọng Thư đánh giá anh trai mình, người anh trai vẫn luôn ngồi tù trong trí nhớ của cô, giờ đang đứng ở dưới ánh mặt trời.
Đại tạp viện đổ nát, nhưng vẫn có nồi niêu bát đũa, mang đậm hương vị sinh hoạt.
Cô từ từ rưng rưng nước mắt nói: “Anh ơi, em gặp được anh rồi.”
Cô đột nhiên muốn khóc, đặc biệt muốn khóc.
Thậm chí cô còn nghĩ, nếu anh trai không ngồi tù, liệu có phải mình đã sớm ly hôn với Lôi Chính Đức, có phải mình cũng sẽ không bị nhà họ Lôi bắt nạt hay không?
Bây giờ thì hay rồi, anh trai vẫn còn ở đây, người đàn ông vạm vỡ cao hơn một mét tám, múa côn tam khúc dễ như bỡn, anh ấy sẽ bảo vệ mình.
Cô muốn nói thêm gì đó: “Anh ơi, em —— “
Cô còn chưa nói hết lời, Lâm Thính Hiên đã hùng hổ bước lên trước, nắm lấy bả vai của cô: “Sao vậy, em khóc cái gì? Thằng con rùa nào bắt nạt em, Lôi Chính Đức đã làm gì à? Rốt cuộc sao vậy?”
Lâm Vọng Thư run rẩy bờ môi, khóc ra thành tiếng: “Sao anh không chịu sống đàng hoàng, anh đi thế này, bảo cha phải làm thế nào, mẹ phải làm thế nào? Nếu có người bắt nạt em gái anh, em gái anh phải tìm ai khóc? Anh xem, có ai như anh không?”
Cô nói cho người anh trai trước mặt này, cũng là nói cho người anh trai kia.
Lúc nào anh ấy cũng có thể gây chuyện, lúc nào cũng có khả năng vào tù, đã ra ra vào vào tù hai lần, tại sao anh ấy có thể như vậy!
Nhìn thấy em gái khóc, Lâm Thính Hiên lo lắng nói: “Em dừng khóc, giờ chẳng phải anh đã trở về rồi hay sao? Cũng không xảy ra chuyện gì cả!”
Nói xong, anh ấy liếc nhìn Ninh Bình đứng ở bên cạnh: “Ninh Bình, em mau khuyên nhủ Vọng Thư đi.”
Ninh Bình: “A?”