Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Vọng Thư thay quần áo xong, sau đó thu dọn hành lý, bên trong để một vài bộ quần áo, đồ dùng thường ngày, còn có ít đặc sản quê nhà.
Cô cảm thấy mình phải có ít tiền nữa, hình như là hơn hai trăm, nhưng lật tới lật lui cũng không thấy đâu, chỉ có một cái đồng hồ đeo tay, nhìn là biết hàng nhập khẩu, đồng hồ Thụy Sĩ. Rõ ràng đây là của Lôi Chính Đức.
Cô suy nghĩ, chắc là tiền của mình ở chỗ Lôi Chính Đức?
Vậy mình hẳn phải tới đó, rồi trả lại đồng hồ đeo tay cho anh ta.
Nghĩ như vậy cô thấy có hơi tiếc nuối, đời trước hai người kết hôn, ở bên nhau rất nhanh, dĩ nhiên cô cũng không để ý tiền hay đồng hồ đeo tay ở chỗ ai. Nhưng bây giờ khác rồi, dĩ nhiên sổ sách phải rõ ràng.
Xem ra bây giờ phải tìm anh ta đòi tiền, lấy lại tiền thì trả lại đồng hồ đeo tay cho anh ta. Dù sao khi chia tay, đừng ai nợ ai, mọi người đều có tương lai riêng.
Cô lập tức chia đặc sản mình mang về cho hàng xóm láng giềng, tất cả mọi người thấy cô tắm xong, ai cũng khen, nói con gái lên mười tám đã thay đổi rồi, rất xinh đẹp!
Quan Vực Hinh kín đáo đưa ba mươi đồng và một ít vé vải cho cô: “Con ra Sách Lan, Bắc Kinh nhìn xem có bộ quần phù hợp áo thì mua cho mình, bây giờ con gái Bắc Kinh ăn mặc quần áo rất đặc biệt, mẹ cũng không thể quá mất mặt.”
Lâm Vọng Thư nhìn ba mươi đồng kia, nói: “Mẹ, con cũng tích cóp được một chút tiền ở nông trường, mẹ cho con vé vải, còn tiền này thì không cần, con có.”
Quan Vực Hinh vẫn kín đáo đưa cho cô: “Cầm đi, mấy năm này, con và anh con đứa ngồi tù, đứa xuống thôn quê, mặc dù tiền lương của mẹ và ba con không cao, nhưng vẫn có tích cóp, vì có suy nghĩ giữ lại cho các con dùng lúc kết hôn. Bây giờ ba mẹ không nghèo như quá khứ, con cũng đã lớn, chia tay bạn trai rồi thì dù sao cũng nên tìm người khác, trang điểm, ăn mặc đẹp vào, con gái phải mặc đẹp, đi ra ngoài mới có thể diện.”
Lâm Vọng Thư nghe vậy thì nhận lấy, sau đó mới nói: “Mẹ, con đưa Ninh Bình đi ra ngoài một chút. Cô bé còn nhỏ, cả ngày rầu rĩ ở nhà cũng không tốt, thuận tiện dẫn cô bé đi thăm anh hai con. Mẹ đừng quá lo lắng, bây giờ nếp sống đã khác, người khác hỏi thì con nói Ninh Bình là thân thích ở nông thôn nhà chúng ta.”
Quan Vực Hinh hơi do dự: “Được, anh hai con cũng nhớ con, lần trước nó về có ào ào hỏi con, còn nói muốn tìm con xem con ra sao, bị mẹ mắng một trận. Bây giờ con qua đó tìm nó, chắc chắn nó sẽ vui lắm.”
Lâm Vọng Thư: “Vâng!”
Cô nhớ kỹ địa chỉ của anh mình, rồi dẫn Ninh Bình đi ra ngoài.
Ninh Bình nghe nói mình được đi ra ngoài, rõ ràng cũng mong đợi, chỉ là hơi không dám, sợ “Bị bắt“.
Lâm Vọng Thư: “Bắt cái gì mà bắt? Đi thôi, chúng ta ra ngoài ngắm nghía.”
Thật ra thì không riêng gì Ninh Bình, cô cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút, nhìn ngắm thành Bắc Kinh bây giờ nhiều một chút.
Mười mấy năm sau, rất nhiều công trình quen thuộc sẽ bị phá hủy, mọi thứ hoàn toàn thay đổi.
Lâm Vọng Thư dẫn Ninh Bình đi bắt xe điện, đi tới phố Ngưu trước, phố Ngưu là nơi tụ tập của dân tộc Hồi. Nhưng với Lâm Vọng Thư, phố này có bánh nướng nhân thịt cừu thịt bò, bánh nướng có thêm hạt vừng, cắn một miếng mảnh vụn rơi ra, ăn đặc biệt ngon.