Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô nhanh chóng nhớ lại, lúc này, cô còn không có chính thức cùng Lôi Chính Đức nhận giấy kết hôn, cũng chưa bỏ qua việc thi vào đại học, cô còn thời gian, mọi thứ đều đã tới.
Và!
Cô muốn tham gia thi đại học, phải đến Thanh Bắc, muốn được bước đi trên sân trường, muốn được tận hưởng sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, muốn trở thành một đứa con của trời.
Kết hôn gì chứ, cái gì phải phục vụ cha mẹ chồng, còn phải phục vụ cô em chồng, những thứ quy tắc trong cổng lớn của các người thì liên quan gì đến tôi chứ, đời này tôi không làm!
Là, cô nói chuyện cùng Lôi Chính Đức, nhưng vậy thì sao chứ, sau này mọi thứ cởi mở hơn, tùy tiện nói chuyện, tùy tiện chia, ai sẽ để tới cái này?
Cô chính là đầu óc bị tư tưởng phong kiến đè nặng nên mới cố chấp, không thể chấm dứt mà kết hôn với Lôi Chính Đức!
Đầu năm nay, việc ly dị cũng trở nên nhiều hơn, cô cũng không có kết hôn, lên giường cũng không có, để ý đến nó làm gì ?! Không phải cũng chỉ có ôm một cái thôi sao, tạm thời cũng bị chó gặm!
Giống như dòng suối đóng băng trong nháy mắt tan ra, Lâm Vọng Thư lập tức nghĩ thông suốt, không có gì so với giây phút này khiến cô trở nên tỉnh táo hơn, giá trị cuộc sống hẳn là ở nơi nào hiện thực hơn, mơ mộng thanh xuân đã thả ra ở nơi nào!
Lâm Vọng Thư cắn môi, kích động đến mức siết chặt tay run lẩy bẩy, lúc này, đột nhiên có một giọng nói truyền tới: “Vọng Thư, em tỉnh rồi?”
Lâm Vọng Thư kinh ngạc nhìn sang, cô liền thấy được Lôi Chính Đức.
Đây là Lôi Chính Đức hai mươi ba tuổi, mặc dù trải qua cuộc sống của thôn quê nên nhìn có chút thô ráp, nhưng so với anh ta năm hơn ba mươi tuổi vẫn trẻ hơn rất nhiều.
Anh thấy Lâm Vọng Thư, liền cười: “Em sao thế, gương mặt ngủ giống như mèo mướp, ha ha ha!”
Anh cười vui vẻ, rất có sức thu hút, trong toa xe mọi người đều nhìn lại, thấy dáng vẻ của Lâm Vọng Thư, cũng đều cười, một bên cười một bên nhìn.
Lâm Vọng Thư trông rất xinh đẹp, trong một toa xe nam nữ ở chung một chỗ, nhìn một cái là có thể nhìn thấy một cô gái, sẽ không nhịn được mà quan sát mấy lần.
Sau đó trong lòng âm thầm thán phục, sau khi thán phục sẽ không nhịn được nhìn lén thêm mấy lần.
Lúc này trên gương mặt mịn màng còn nhìn thấy một vài dấu ấn màu đỏ, mấy sợi tóc cũng theo đó dính lên trên má, trông có vẻ hơi xốc xếch.
Mái tóc đen làm tôn lên gương mặt kiều diễm của cô, thu hút ngườ khác, nhưng cũng có mấy phần buồn cười.
Lâm Vọng Thư không cười, chỉ nhẹ nhếch môi, nói với Lôi Chính Đức: “Anh lấy gương cho em.”
Lôi Chính Đức liền lấy gương ra đưa cho Lâm Vọng Thư, còn thuận thế nhéo má của cô: “Giống như một con mèo con vậy.”
Lâm Vọng Thư cũng không để ý.
Cô cũng không có tâm trạng để ý đến Lôi Chính Đức.
Cô muốn mượn cơ hội mượn gương này, nhìn xem mặt mũi của mình bây giờ như thế nào.
Cô hít một hơi thật sau, nghiêm túc quan sát mình trong gương, vừa quen thuộc vừa xa lạ, tuổi hai mươi mốt, nhiệt huyết tràn trề, sáng rỡ xinh đẹp, người xem không thể dời mắt.
Lâm Vọng Thư cười.
Lúc Lâm Vọng Thư cười như vậy, Lôi Chính Đức rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm bất thường, chỉ là chỗ ngồi bên cạnh, cô Thanh vừa hay hỏi anh nước nóng lấy ở đâu, anh nói chỗ cho người ta, đặc biệt nhiệt tình, sau đó còn giúp người ta đỡ hành lý, để cho cô nương đi qua.