[Thập Niên 80] Tái Hôn

Chương 5: Chương 5: Quay về năm 1977 (5)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lâm Vọng Thư đã sắp xếp lại tâm tình, thờ ơ nhìn bên cạnh, nhìn Lôi Chính Đức cùng người khác nói chuyện.

Cô biết, anh chính là người như vậy, đối với người khác thì rất tốt, với những cô gái thì đặc biệt tốt, rất ít từ chối người khác.

Lúc còn trẻ, cô hay ghen tuông vô cớ, sau đó lại thành thói quen.

Cô thậm chí còn suy nghĩ, Lôi Chính Đức như vậy lại tìm một người vợ bé, có phải hay không là đồng cảm với con gái người ta, chỉ là sau khi nghĩ như vậy, cô liền hận không được tự cho mình mấy cái tát.

Cô tìm lý do cho anh ta? Mình đây còn ngại không chịu đủ tổn thương sao?

Lôi Chính Đức giúp cô gái kia đi qua một toa xe, lúc này mới khó khăn quay lại, sau khi quay lại, ngồi xuống một chút lau mồ hôi: “Vọng Thư, nhìn em tâm tình không được tốt, sao thế?”

Lâm Vọng Thư đánh giá người thanh niên trẻ trung Lôi Chính Đức, nhìn thật lâu, thấy Lôi Chính Đức buồn bực nói: “Vọng Thư, sao thế, không thoải mái?”

Vừa nói, lại lấy tay sờ thử trán của Lâm Vọng Thư.

Lâm Vọng Thư tránh ra, mới nói: “Tay anh bẩn, đừng đụng vào em.”

Lôi Chính Đức vô tội nói: “Không bẩn, chỉ là có chút mồ hôi.”

Lâm Vọng Thư: “Đó cũng là bẩn.”

Lôi Chính Đức: “Được rồi.”

Anh nhìn qua, ủy khuất giống như một đứa trẻ đang tức giận, người đàn ông như vậy, lại luôn làm người khác đau lòng, nhưng là bây giờ, Lâm Vọng Thư không có chút cảm giác nào.

Trong tứ hợp viện, nửa đêm vang lên tiếng trẻ sơ sinh khóc đủ để cho cô mất đi tình người, huống chi Lôi Chính Đức lại giở trò, liền thấy cảm giác ngây thơ này rất buồn cười

Lôi Chính Đức lại thấy Lâm Vọng Thư không để ý đến mình, liền lại gần, cười đùa hí hửng muốn chọc tức cô, cô chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói: “Nhanh chóng tới Bắc Kinh.”

Lôi Chính Đức: “Được, lập tức đến, nhanh vào trạm.”

Lúc này, trong toa xe mọi người cũng đã lục tục đứng dậy, tìm thức ăn trong túi vải quân dụng, hoặc là cầm ca lọ đi đánh răng, hoặc là vội vàng đi vệ sinh, trong toa xe tất cả mọi người cũng không khác nhau lắm cũng đều thấy khó chịu.

Lâm Vọng Thư tự nhiên cũng ngửi thấy mùi cơ thể của chính mình, nhưng cũng không còn cách nào, phải chịu đựng.

Bây giờ là năm 1977, bây giờ với sau này không thể nào so sánh được.

Lôi Chính Đức đi lại gần, nói với Lâm Vọng Thư: “Chuyện chúng ta, mẹ anh có thể vẫn còn chút ý kiến, để anh viết thư khuyên mẹ một câu.”

Khi anh ta nói ra những lời này, Lâm Vọng Thư trong lòng liền cười khổ.

Sống cả đời, bây giờ cô vẫn phải đối mặt với tình cảnh lúng túng này.

Anh ta chính là như vậy, nhìn như thân quen, nhưng thật ra cho tới bây giờ đều không để ý đến hoàn cảnh của cô.

Chỉ là, mặc kệ nó, mình đi chơi.

Lâm Vọng Thư cùng Lôi Chính Đức cũng không khác biệt so với một năm trước, quyết định sau, Lôi Chính Đức liền dẫn Lâm Vọng Thư đến Bắc Kinh thăm người thân, đến nhà Lôi gia, rồi cũng đến Lâm gia.

Lúc Lôi Chính Đức đến Lâm gia, mang theo một miếng thịt heo lớn, hàng xóm xung quanh cũng đều biết Lâm Vọng Thư có một đối tượng tốt như vậy, còn thiếu điều khua chiêng gõ trống.

Lâm gia cũng cho là, người con rể này là xác định, nhưng ai biết, sau này hai người kết hôn, Lôi gia không đồng ý, nói không với chuyện này, lên tiếng phủ nhận.

Như vậy, giống như đặt Lâm gia lên lửa nướng, cũng đặt Lâm Vọng Thư lên lửa nướng, lúc này, tư tưởng còn bảo thủ, bạn cùng người đàn ông trong phim trường, ở trong mắt mọi người chính là sắp kết hôn rồi, kết quả đưa Lâm Vọng Thư và Lâm Chính Đức cùng đi đến bước này, lại không thành?

Vậy thì, cứ như thế sống trong sự bàn tán của mọi người, danh tiếng truyền đi rất khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.