Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người phản ứng đầu tiên là Thẩm Minh Phương, bà ta mỉa mai mà nói: “Cô gái này, nói ai?”
Lâm Vọng Thư: “Cô, cô đừng hiểu lầm, cháu nói những người mắt chó coi thường người khác, cô không phải là người chó đội lốt người, sao mà liên quan được?”
Bình thường Thẩm Minh Phương tiếp xúc với những người nịnh nọt, chưa từng gặp ai như vậy. Bà ta đen mặt, cau mày, đánh giá Lâm Vọng Thư.
Cái thứ gì đây!
Bản thân Lôi Chính Huệ có ý xem kịch vui, có điều xem tình huống cũng không xem nổi nữa. Chị ta biết mẹ mình sĩ diện, so đo chuyện này quá mất mặt, vì vậy lên tiếng nói: “Đồng chí này, ăn nói kiểu gì vậy, người lớn trong nhà không dạy dỗ à?”
Lâm Vọng Thư cười nói: “Đây là nơi đông người, nói gì còn cần ai quản chắc? Vậy thế này xem là ai quản!”
Nói xong, cô nhìn Lôi Chính Đức đã sững sờ ở một bên: “Lôi Chính Đức, anh đã nói trước muốn đưa em về, hừ, em thấy em không hứng nổi ánh sáng này của anh, anh đưa hành lý cho em, em tự về nhà đây.”
Lôi Chính Đức thấy sắc mặt cô không tốt, cũng không dám trêu chọc, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận nói: “Ở đây, đây, đây là của em…”
Cúi đầu nhìn, túi xách của Lâm Vọng Thư đang trong tay Lôi Chính Huệ.
Lâm Vọng Thư nhất thời hiểu ra: “Đồng chí Lôi, chị định làm culi cho tôi à? Không dám làm phiền, chị buông tay ra đi.”
Lôi Chính Huệ cúi đầu nhìn, giờ mới hiểu ra, hóa ra túi vải bạt to mình nhận lấy lại là của Lâm Vọng Thư?
Suýt nữa chị ta lại xách hành lý giúp cô?
Lôi Chính Huệ như bị bỏng tay vậy, vội vàng buông ra.
Túi vải bạt to kia liền rơi “bịch” xuống đất.
Lâm Vọng Thư không gấp, nghiêng đầu nhìn Lôi Chính Đức: “Trong túi của em có đồ đấy, mong đừng rơi vỡ...”
Lôi Chính Đức cũng không biết làm sao, bể đầu sứt trán, vội vàng nói với Lôi Chính Huệ: “Chị, chị xem chị đi, là người lớn rồi mà sao không cẩn thận như vậy, chị cẩn thận đi chứ, bên trong có kem dưỡng da của Vọng Thư đấy!”
Lôi Chính Huệ nghe vậy, khuôn mặt trang điểm trắng trẻo hơi đen đi, đầu óc em trai mình bị lừa đá à?
Lúc này Lâm Vọng Thư mới khom người, chậm rãi xách hành lý của mình lên: “Em không có sức, tay không thể xách vai không thể đeo, thật may dọc đường có Chính Đức chăm sóc em, xách hành lý cho em, xới cơm rót nước cho em, ngay cả kem dưỡng da của em cũng là anh ấy lấy cho em, may mà có anh ấy!”
Lôi Chính Đức cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ anh ta rất mệt mỏi, nên nghe vậy thì gật đầu theo bản năng.
Nhưng mà anh ta không biết, cái gật đầu này của anh ta, mặt mẹ anh ta tối đến mức có thể nhỏ nước.
Từ nhỏ, con trai bảo bối của mình đã không phải làm việc, giờ lại đi xách hành lý cho một người phụ nữ? Còn bảo vệ kem dưỡng da của người ta? Nó biết kem dưỡng da của mẹ nó ở đâu không?
Tất nhiên Lâm Vọng Thư nhìn thấy mặt Thẩm Minh Phương tức đến mức đen như đít nồi, cô lập tức cảm thấy thuốc pháo mình bỏ vậy là đủ rồi, liền nói với Lôi Chính Đức: “Chính Đức, em về nhà trước, chờ quay về có công việc gì thì anh cũng chú ý một chút giúp em, đừng để quá mệt mỏi, cũng đừng phơi nắng, tốt nhất là ngồi phòng làm việc. Còn nữa, không phải đã nói trở về sẽ ăn thịt nướng sao, quay về dẫn em đi ăn, em còn muốn mua ít thịt dê cho nhà em cải thiện bữa ăn, anh tích lũy nhiều vé thịt chút, mẹ em và anh em thích ăn thịt dê, ít không đủ chia!”