Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thật ra khi cô đến Lôi gia, chẳng qua là không chính thức ra mắt thôi, ngược lại là ở chỗ này.
Cô cũng cười cười nói: “Em là bạn của Chính Đức, chúng em cùng trở về.”
Lôi Chính Đức vừa nghe thấy, liền uốn nắn nói: “Đây là đối tượng của em, gọi là Vọng Thư, trước em có đưa cô ấy về nhà, chị không ở nhà nên không gặp, bây giờ có thể xem là gặp!”
Anh noi một chút, Trầm Minh Phương cũng nhìn tới, chỉ liếc mắt nhìn, không quá thích.
Lâm Vọng Thư mặc dù quê mùa, nhưng dáng vẻ rất xinh đẹp, chân mày lá liễu, đôi mắt hạnh nhân, trên gương mặt dù có chút gió sương, vẫn còn mang dấu vết của cuộc sống thôn qua, nhưng là có thể nhìn ra, tuổi trẻ, da lán mịn, nếu là dưỡng một chút, có thể trở thành một mỹ nhân.
Chính là quá coi trọng, lần trước Lôi Chính Đức đưa về nhà, Trầm Minh Phương liền không thích, chỉ là thấy con trai thích thú, người lại đang ở Vân Nam chịu đựng khó khăn, nên sự thích thú này bà không nói..
Nhưng bây giờ quay về, phải về bàn bạc lại một cách nghiêm túc.
Bà cảm thấy việc cưới vợ, quan trọng là phải đoan trang, hiền hậu, có thể lên phòng khách xuống phòng bếp, dĩ nhiên tốt nhất vẫn là môn đăng hộ đối, coi như không giống như nhà mình, nhưng mà cũng phải nói được, như vậy mới tốt.
Mình cũng không thể tìm cho con trai một hồ ly tinh dáng vẻ xinh đẹp, khiến con trai mình thành cái gì, tiêu tiền như rác?
Cho nên Trầm Minh Phương cười cười, trơ tráo nói: “Đối tượng sao, tên gì? Con xem trí nhớ của mẹ này, cũng nhanh quên quá đi.”
Lôi Chính Đức dậm chân, có chút để mắt: “Mẹ, sao mẹ lại quên, cô ấy là Lâm Vọng Thư, nhà ở phường Bạch Chỉ.”
Bên cạnh Lôi Chính Huệ vừa nghe, có chút kinh ngạc nói: “Phường Bạch Chỉ? Vậy không phải ở Phong Đài? Ở ngoại ô sao?”
Lôi Chính Đức nói: “Không phải Phong Đài, là Tuyên Võ, là sắp đến Phong Đài.”
Trầm Minh Phương liền cười nói: “Cũng không thể trách chị con không biết, bình thường mẹ cũng không có đi đâu xa như vậy, cái gì Tuyên Vũ, Phong Đài, ai phân rõ, trách chúng ta ở đây từ nhỏ, cũng chỉ đi xung quanh nhà, nhiều lắm là một chuyến đi đến Hải Điển, còn lại thì mẹ không biết.”
Có câu nói, đông Thành Phú, tây Thành Quý, nghèo Sùng Văn, lạn Tuyên Vũ, đây đều là những nơi có thể đếm được, còn Phong Đài, đối với trong mắt mọi người đều là vùng ngoại ô.
Lâm Vọng Thư vừa nghe, cũng chỉ cười: “Đúng là nhà em ở bên trên Tuyên Vũ, bên cạnh Phong Đài, khi còn bé xe lửa cũng hay đi qua, xung quanh hoang vu, từ nhỏ hàng xóm nhà em đã nói, mong đợi gả con gái đến Thành đông thành đây để có cuộc sống tốt, đến lúc đó đào nhiều thứ tốt cho cha mẹ, cũng đi theo được nhờ.”
Lời này hiển nhiên vô cùng không hợp, Trầm Minh Phương nghe xong mặt liền tiu nghỉu, quả nhiên đây là người tiêu tiền như rác!
Lôi Chính Huệ trên mặt cũng tỏ ra khinh thường, bĩu môi.
Chỉ có Lôi Chính Đức, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Lâm Vọng Thư.
Nhưng mà Lâm Vọng Thư không để ý đến.
Cô nói tiếp: “Nhưng là em không muốn gả qua thành đông thành tây, từ nhỏ em đã không thích nơi đó, nghe nói nơi đó không ít người nhân mô cẩu dạng, chó coi thường người, không hiếm!”
Sau khi cô nói ra lời này, trên mặt Lôi Chính Đức liền ngơ ngác, một chút cũng không kịp phản ứng.
Trầm Minh Phương trợn mắt, há mồm, nói thế nào chứ?
Lôi Chính Huệ chính là buồn cười đánh giá Lâm Vọng Thư.
Chưa thấy ai kiểu cách như vậy, cho mình là ai?