[Thập Niên 80] Xuyên Thành Nàng Dâu Lười Biếng

Chương 23: Chương 23: Báo đáp (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Phòng anh hai.

Thạch Đầu trước khi ngủ vẫn còn đang lẩm bẩm: “Thịt... thịt...”

La Mẫn nói với chồng: “Bữa thịt này của chúng ta đều nhờ em dâu ba.”

Cô ấy thật sự cảm ơn Chu Vân Mộng vì đã cho mình được ăn thêm một bữa thịt, toàn những miếng thịt kho tàu to thơm. Cô ấy ăn nhiều một chút, đứa trẻ trong bụng cũng được ăn theo.

Còn Thạch Đầu, tối nay cũng được ăn hai miếng thịt kho tàu.

Anh hai Lâm ghi nhớ bữa ăn ngon này, miếng thịt đã ăn vào bụng không phải là giả, anh ấy xoa xoa bụng vợ nói: “Sau khi thu hoạch mùa thu kết thúc, anh sẽ vào huyện xem có thể tìm được việc kiếm tiền không, tích cóp thêm một chút để đến khi em sinh con vào mùa đông thì sẽ dễ thở hơn.”

Mặc dù vẫn chưa chia gia sản, như tiền chia cuối năm đều nằm trong tay cha mẹ, nhưng mỗi phòng hàng năm cũng có thể nhận được năm đồng để dùng.

Vào thời gian nông nhàn, những người đàn ông trong làng đều sẽ đến huyện tìm việc khuân vác bao tải, tiền kiếm được thì mẹ nói để họ tự giữ dùng.

La Mẫn gật đầu đồng ý, mặc dù mẹ chồng cũng sẽ không bạc đãi cô ấy, đến lúc đó nhà sẽ giết một con gà để cô ấy ở cữ, nhưng phòng hai có tiền thì cũng sẽ tiện hơn.

Bên phía cha mẹ nhà họ Lâm, mẹ Lâm vẫn đang nghĩ về chuyện thịt lợn, bà ăn xong đi xem, một cân rưỡi thịt ba chỉ còn lại trông đẹp mắt lắm.

Bà nói: “Cô con dâu út tốt nghiệp cấp ba vẫn có ích đấy, cậu bạn học quen biết có mối nên cho hẳn hai cân rưỡi thịt ba chỉ mà không cần tem thịt.”

Người thành phố tốt hơn người làng một chút là ở chỗ, đủ loại họ hàng, bạn bè ở các xưởng, ngầm trao đổi đồ đạc và tem phiếu, họ không thể nào với tới những mối quan hệ này.

Ba Lâm phỏng đoán: “Không cần tem thì giá cũng không tăng là bao, có lẽ là có người quen ở lò mổ, chúng ta cũng đừng hỏi nhiều, những chuyện như thế này nói ra thì phiền cho cả đôi bên.”

Mẹ Lâm gật đầu: “Còn phải nói, sau này nếu có thể...”

Biết đâu còn phải nhờ cô con dâu út giúp mua thịt.

Suy cho cùng thì cả nhà đều là lực lượng lao động, còn có cả đứa trẻ đang lớn, điều kiện gia đình cũng tạm được, chỉ khổ nỗi tem thịt không đủ, không có mối quan hệ, chỗ đó thì nguy hiểm mà còn đắt nữa.

Lại nghĩ đến chuyện cô con dâu út tự bỏ tiền mua hai cân rưỡi thịt ba chỉ về, cho dù có tìm họ đòi tiền thì cũng là chuyện nên làm, kết quả là con bé không đòi.

Để có thể ăn thêm một chút thịt kho tàu để bồi bổ, một bữa con bé nấu hẳn một cân, cả nhà cũng được ăn no nê.

Mẹ Lâm thấy không yên tâm, nghĩ rằng phải tìm cách bù đắp cho cô con dâu út ở phương diện khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.