[Thập Niên 80] Xuyên Thành Nàng Dâu Lười Biếng

Chương 24: Chương 24: Báo đáp (5)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bên phòng ba, Chu Vân Mộng đang đọc tạp chí.

Những câu chuyện của thanh niên đăng trên đó đều là những bài viết ngắn, khoảng một đến hai nghìn chữ.

Hoặc viết về những sinh viên đại học trẻ đang nỗ lực học tập trong trường, dấn thân vào thực tiễn nghiên cứu khoa học; hoặc viết về những công nhân nhà máy nghiêm túc với vị trí công tác của mình, đổ mồ hôi công sức; hoặc viết về những thanh niên trí thức về nông thôn, tham gia lao động sản xuất.

Giống như từng là một tiểu sử cá nhân tiêu biểu, chủ yếu là sự chân thành và nhiệt huyết.

Chu Vân Mộng đọc say mê, đối với cô thì những bài viết như thế này không khó.

Hai loại thanh niên đại học và trí thức về nông thôn thì có thể dựa trên kinh nghiệm đọc tiểu thuyết ngôn tình của cô trước đây để viết. Về phần công nhân nhà máy, trong trí nhớ của nguyên chủ thì có không ít bạn học là con em công nhân, đều là đối tượng tham khảo hoàn hảo.

Lật đến trang cuối, Chu Vân Mộng vô tình phát hiện ra rằng một tạp chí khác cùng tòa soạn lại đang kêu gọi bản thảo truyện dài, yêu cầu nội dung cũng tương tự như Câu chuyện của thanh niên.

Có thể làm được rồi.

Còn có ba tờ báo mua, những bài viết đăng trên đó càng thêm phấn khởi, khích lệ lòng người, như tên gọi, tờ báo Công nhân và báo Nông thôn, còn tờ Tuần báo tỉnh thì liên quan đến mọi mặt đời sống của toàn tỉnh.

Những tờ báo này hầu hết đều do biên tập viên của tòa soạn viết, chỉ có một số ít là công khai kêu gọi bản thảo.

Chu Vân Mộng định ban ngày tìm thời gian đi dạo quanh cánh đồng của làng, tận mắt chứng kiến nhiệt tình lao động của người dân vào mùa thu năm nay, cố gắng viết ra những bài văn chân thực và có sức mạnh hơn.

Tính cách của cô là như vậy, đã không làm thì thôi còn nếu đã làm thì phải làm cho tốt nhất.

Bởi vì sau khi làm tốt nhất rồi thì cô có thể nằm không hưởng thụ.

Có lẽ là đã có một kế hoạch, Chu Vân Mộng để tạp chí và báo lên bàn, nằm trên giường xoa bóp bắp chân, rồi ngủ tiếp.

Thức đêm viết bài, không thể nào.

Nhà họ Lâm đêm hôm đó ngủ ngon lành hạnh phúc, là no nê thỏa mãn mà đi vào giấc ngủ.

Điều này khiến những người hàng xóm xung quanh khổ sở, mùi thịt thơm nức vào buổi chiều hôm đó ai cũng ngửi thấy.

Những người lớn thì phải nhịn sự cám dỗ, nuốt nước bọt, dỗ dành những đứa trẻ đang đòi ăn thịt: “Ăn gì mà ăn, hôm qua mới vừa ăn thịt mà?”

Hôm qua giết lợn trước mùa thu hoạch, mọi người đều được ăn, no căng bụng, hôm nay làm việc cũng không thấy mệt. Nhà ông Lâm có điều kiện tốt, có một đứa con trai đi bộ đội, ăn nhiều thịt hơn một chút cũng là chuyện bình thường.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng đến đêm nằm xuống vẫn thấy có chút buồn. Nhanh chóng kéo chăn, lật người đi ngủ, nếu cứ nghĩ tiếp thì lát nữa đồ ăn trong bụng tiêu hóa hết rồi sẽ càng đói và khó chịu hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.