[Thập Niên 80] Xuyên Thành Nàng Dâu Lười Biếng

Chương 31: Chương 31: Mẹ Chu (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chu Vân Mộng tìm tới nhà mẹ đẻ, vừa gõ cửa vừa kêu: “Mẹ, con đã trở về.”

Trong nhà mẹ của nguyên thân có người, ba đứa con trai của bà đều đã lập gia đình, mẹ của nguyên thân là mẹ chồng nên đương nhiên không cần phải vất vả như trước nữa, chỉ cần ở nhà nấu cơm và chăm sóc con cái là được.

Một giọng nói hưng phấn rất nhanh từ bên trong truyền đến: “Tiểu Mộng! Tại sao con lại quay lại?”

Với những bước chân háo hức, cánh cửa mở ra, một bà già với nụ cười hiền hậu bước ra.

Sẽ là sai lầm nếu thực sự nghĩ rằng bà ấy là một người tốt bụng.

Mẹ Chu có ba đứa con trai một cô con gái, hai mươi năm trước bởi vì lợn rừng lao xuống núi, chồng bà vì bảo vệ hoa màu mà chết.

Khi đó mẹ Chu phải nuôi ba cậu con trai nhỏ và một cô con gái sơ sinh, nhà chồng thì không thể nhờ cậy, nhà ba mẹ đẻ cũng không giúp đỡ, trước cửa nhà góa phụ thường xảy ra nhiều thị phi, cho nên bà phải tự mình lo liệu cho gia đình nhỏ của mình.

Bà ấy không chỉ là cần cù, còn phải mạnh mẽ, mắng chửi người ta mà không ngại miệng.

Bởi vì thương nguyên thân đã mất ba, khi còn nhỏ, cơm ăn ở nhà còn ít hơn ba anh em, bà lại bận công việc, không có thời gian chăm sóc. Khi cuộc sống được cải thiện, mẹ Chu gần như xem nguyên thân như trái tim mình.

Bà lắng nghe bất cứ điều gì con gái bà nói.

Những biểu hiện ân cần như vậy cũng là vì bà thấy đứa con gái quý giá của mình trở về nhà mẹ đẻ.

Không đợi con gái lên tiếng nữa, bà đã kéo người vào nhà ngồi xuống, vội vàng hỏi: “Sao con đột ngột về thế? Nhà họ Lâm có làm khổ con không? Mau báo cho mẹ con biết, mẹ sẽ cùng con tìm nhà họ Lâm tính sổ.”

Nghĩ đến vụ thu hoạch mùa thu vừa rồi, bà gần như kết luận: “Có phải là vì vụ thu hoạch mùa thu không? Con không muốn ra đồng thì thôi, người nhà nhà họ Lâm đông như vậy còn so đo với con à, chồng con mỗi tháng gửi trợ cấp còn chưa đủ à?”

“Mẹ thấy lúc đó làm loạn còn chưa đủ, chỉ dựa vào việc con trai nhà họ trong ngày kết hôn đó tiệc rượu chưa ăn đã đi rồi, ngôi nhà mới xây của nhà họ Lâm đó chính là bằng tiền chồng con gửi về, chuyện này không thể để con bị oan ức được!”

Nói xong, mẹ Chu đưa tay sờ lên mặt con gái, nhìn thế nào cũng cảm thấy con mình bị oan.

Đôi bàn tay chai sạn, nhăn nheo do làm việc lâu ngày đặt lên khuôn mặt mịn màng, dịu dàng vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác giằng co vi tế giống như một dòng điện, truyền từ mặt đến tim, tê tê.

Lời nói không chút do dự của bà ấy bất kể lý do gì, kiểu vì bảo vệ cô mà bà sẽ dùng mọi thứ để tìm kiếm công lý cho cô, đã khiến Chu Vân Mộng, người lớn lên trong trại trẻ mồ côi và phải một mình chiến đấu vì mọi thứ, cảm động vì điều đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.