Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô đến đây là bởi vì nguyên thân nhắc nhở.
Sau khi cô xuyên không vào đây, trở thành nguyên nhân, cô cũng gánh vác hết thảy trách nhiệm của nguyên thân, cô sẽ đối xử tốt đối với mẹ Chu.
Nhưng giờ phút này, cô chưa từng trải qua tình cảm gia đình, không khỏi nghĩ rằng thật tốt khi có một người mẹ chiều chuộng cô mà không có nguyên tắc gì, cô sẽ nhớ mãi loại tình yêu này.
Chu Vân Mộng vội vàng lắc đầu giải thích: “Không, mẹ yên tâm, nhà họ Lâm sao dám ức hiếp con.”
“Lúc đầu, nhà họ Lâm muốn con nấu ăn ở nhà vào dịp thu hoạch mùa thu. Con đã làm như lời mẹ nói bắt đầu khóc lóc, làm loạn rồi treo cổ tự tử. Con còn đập vào cây cột trong nhà giả vờ ngất xỉu. Họ thật sự đã sợ hãi và vội vàng đưa con đến Trung tâm y tế, sau đó cũng không dám nói gì nữa.”
“Ở nhà họ Lâm con không phải làm gì cả, chỉ đợi ăn thôi.”
Cô không giấu được sự thật rằng mình đã tông vào cột nhà, lúc cô được đưa đến trung tâm y tế đã có rất nhiều người nhìn thấy, mẹ Chu khi hỏi thăm cũng biết, Chu Vân Mộng thay đổi câu chuyện, cô cũng đợi cho đến khi vết bầm tím biến mất sau đầu mình rồi mới đến đây.
“Con không bị oan ức là tốt rồi. Đúng vậy, con nói ở nhà nấu ăn không nhiều, lấy chồng làm sao có thể nấu ăn được?” Mẹ Lâm nghe xong thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, con gái bà đã có thể tự lo cho chính mình.
Lòng bà vô cùng quanh co, nếu bà hỏi cưới một người con dâu như vậy thì nhất định phải dạy dỗ con bé phải siêng năng. Nhưng con gái bà thì luôn đúng dù nó có làm gì đi nữa.
Chu Vân Mộng nghe xong thì nhếch môi cười.
“Loại chuyện này thường là những nhân vật được coi là cực phẩm nhất(*) trong tiểu thuyết mới nói ra được, rất nhanh sẽ bị vả mặt một cách điên cuồng.”
(*) cực phẩm này được hiểu theo kiểu nhân vật phản diện.
Cô nghĩ lại nguyên thân ở trong quyển sách này cũng xem như cực phẩm, nên mẹ cô ấy là cực phẩm cũng không có gì kỳ cục.
Cô lại cảm thấy uất ức, ai lại không muốn được chiều chuộng như thế này?
Không được không được, tư tưởng như vậy sẽ sai lệch!
Cô nhận thấy trong nhà rất yên tĩnh, hỏi: “Đại Tráng và những người khác đâu?”
Mẹ Chu: “Người lớn và trẻ con đều ra ruộng rồi, đi nhặt bông lúa.”
Chu Vân Mộng lúc này mới kéo tấm vải trên giỏi tre ra: “Mẹ, mẹ xem đây là cái gì?”
Vừa rồi tâm trạng chỉ để ý chuyện con gái bị oan ức, không có chú ý tới giỏ tre. Bây giờ mới để ý, mẹ Chu kinh ngạc há to mồm: “Khối thịt ba chỉ lớn vậy sao?”
Sau đó bà lại hạ giọng hỏi: “Ở đâu ra thế?”
Sẽ không phải là là nhà họ Lâm mua thịt cho mang về chứ?