Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không đúng không đúng, con gái yêu quý của bà có náo loạn cũng không ra được loại chuyện ngu xuẩn này, người nhà họ Lâm cũng không chịu được náo loạn như vậy.
Nhưng nhìn hai ký thịt ba chỉ này cũng không giống như mua ở thị trấn, cho dù có tiền, hai ký thịt này cũng khó mua.
Vẻ mặt của mẹ Chu thay đổi, chắc là nghĩ cô sẽ đến chỗ như chị dâu Lâm nghĩ trước đây, Chu Vân Mộng vội vàng giải thích: “Con đã mua nó.”
“Con từng có một người bạn học rất thân thời trung học. Cô ấy có biết chỗ mua không cần phiếu thịt. Một cân chỉ có 20 xu nên con đã mua hai cân thịt ba chỉ. Tình cờ ở nhà con cũng nấu thêm thịt trong thời gian đó. Vụ thu hoạch mùa thu này mà trong bụng có chút thịt mỡ cũng khiến người ta đỡ chút mệt mỏi.”
Cô bàn giao cho mẹ rồi nói: “Còn mẹ có đồ ăn thì cứ ăn đi nhé, không cần phải để dành cho anh trai con đâu, mọi người cùng nhau ăn nhé. Mẹ mới là người con quan tâm nhất trong gia đình này, con chỉ là con của mẹ thôi, mẹ cũng phải xem như vì con mà ăn nhiều thịt vào.”
Mẹ Chu thương con gái nhất, cũng yêu con trai và cháu nội, cô sợ ở nhà nấu thịt thì bà sẽ bỏ qua mấy miếng.
Những lời này thật ấm lòng, mẹ Chu vốn đã mạnh mẽ nửa đời người cảm thấy chua chát, giơ tay lau khóe mắt ướt át cho nước mắt không rơi rồi bất ngờ ôm lấy con gái.
“Vẫn là con gái của mẹ tốt, con gái là chiếc áo bông nhỏ của mẹ. Anh trai con và những người khác sau khi lấy con dâu đều quên mẹ, nhưng họ chưa bao giờ nói những lời này với mẹ, cả ba con cũng vậy.”
“Tiểu Mộng có tiền đồ, sẽ mua thịt cho mẹ ăn.”
Mẹ Chu cảm thấy tự hào, tất cả phụ nữ trong làng đều nói rằng không ai quan tâm đến con gái mình nhiều như bà, bà cũng không muốn nghĩ đến việc có cô con gái nào lấy chồng như con gái mình mà mua hai ký thịt ba chỉ về cho mẹ đẻ. Còn nhắc cho bà biết điều quan trọng nhất đối với bà là phải chăm sóc bản thân.
Cả đời bà đều vì đàn ông, vì con trai và cháu trai của bà, nên Tiểu Mộng nhớ đến việc dặn dò bà phải đối xử tốt với mình.
Chu Vân Mộng từng rất muốn được ôm, cô đã từng mộng tưởng rất nhiều lần, có thể sẽ kích động có thể sẽ kháng cự, nhưng ở hiện đại không có người từng ôm cô như thế.
Bị ôm bất ngờ như vậy mà cô chỉ cảm thấy thoải mái.
Mẹ Chu bình tĩnh lại, nhìn thấy thịt thì vui mừng, đây là thịt ba chỉ mà bà có thể mua chỉ với hai mươi xu mà không cần phiếu thịt, có thể chiên với rất nhiều mỡ lợn và nấu thành nhiều bữa.
Mẹ Chu: “Tiểu Mộng thật sáng suốt, mẹ sẽ trả con tiền mua thịt. Trước đây con còn đủ tiền không? Mẹ lấy thêm cho con.”