Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Vân Mộng lắc đầu: “Con cố ý mua cho mẹ ăn đấy, lấy tiền của mẹ làm gì. Con còn tiền mà, tiền lễ đính hôn trước đó và số tiền mẹ đưa cho con vẫn còn, ở tại nhà họ Lâm không cần tiêu tiền, thỉnh thoảng con mới đến hợp tác xã cung ứng mua chút đồ thôi.”
Nhà họ Lâm tặng quà cưới cho cô là 120 tệ, nhưng mẹ Chu lại không để lại gì cho nguyên thân, đây là lần đầu tiên tình huống này xảy ra ở vùng này, ba chị dâu đều không vui về điều đó.
Chưa kể mẹ Chu còn đưa riêng cho cô một khoản trợ cấp ba mươi nhân dân tệ.
Gả vào nhà họ Lâm với toàn bộ lễ hỏi đã giúp cô tự tin vượt qua hai chị dâu nhà họ Lâm.
Nguyên thân thực sự không có nhiều tiền nên thỉnh thoảng mua một ít kẹo từ hợp tác xã cung ứng tiếp thị, một hộp kem, dầu ngao, v.v. Sau khi xuyên không, cô sắp xếp lại cách tiêu tiền.
Ví dụ như tiền đi xe bò, tiền mua kẹo sáng nay, tiền gửi bản thảo đều tiêu hết vào số tiền này.
Cũng may là trong tay có tiền, nếu không thì Chhu Vân Mộng đúng là không thể làm chuyện này dễ như vậy. Không có tiền thì mua thịt sao được, còn phải bịa lý do.
Mẹ Chu gật đầu: “Được rồi, hết tiền nhớ nói với mẹ nhé.”
Mẹ Chu lại hỏi: “Này, nhà họ Lâm có biết con quen người bạn cùng lớp đó không?”
Nếu không biết, bà sẽ bảo con gái lấy lại miếng thịt, nếu con gái không ăn được thịt thì sao?
Thật tốt khi có thể mua thịt lại không cần phiếu thịt mà chỉ tốn hai mươi xu, nếu nhà họ Lâm biết được chắc chắn sẽ rất cảm động. Mà cảm động thì họ sẽ nhờ con gái bà mua giúp thịt, nhờ đó con gái bà cũng có thể ăn thêm thịt mà không phải bỏ thêm tiền.
Chu Vân Mộng cười: “Con biết rồi, họ để con mua thịt hộ. Bây giờ trong nhà đó tính cứ hai ngày sẽ ăn thịt một lần, mẹ yên tâm.”
Mẹ Chu nghe vậy thì rất vui: “Ôi vậy là tốt rồi.”
Bà cảm thấy cuộc hôn nhân mà con gái bà chọn là một cuộc hôn nhân tốt đẹp, nhà chồng có điều kiện tốt, hai ngày một lần được ăn một bữa thịt.
Bà lại nói thêm: “Thỉnh thoảng con mới giúp đỡ việc mua thịt thôi nhé. Con phải duy trì mối quan hệ tốt với các bạn cùng lớp. Nếu mua quá thường xuyên và khiến mọi người không vui, sau này con sẽ khó có cơ hội ăn thịt.”
“Đừng lo lắng cho nhà mẹ, cứ mua cho nhà họ Lâm là được.”
Chu Vân Mộng đáp: “Mẹ yên tâm, con biết chuyện gì đang xảy ra.”
Cô cũng tiết lộ rằng sáng nay cô đã đến quận lỵ để gửi bản thảo.
Không giống như nhà họ Lâm, mẹ Chu rất hoan nghênh: “Viết báo là tốt, con gái mẹ giỏi nên bài viết của con nhất định sẽ được đăng trên báo. Nếu không đăng là họ mù quáng!”