Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mẹ Chu chưa bao giờ đọc sách và cũng mù chữ, bà chỉ học được vài từ trong lớp xóa mù chữ ở làng, thứ duy nhất bà có thể viết được là chữ “Vân” cho con gái mình.
Vì thế bà nghiến răng chu cấp cho con gái tốt nghiệp cấp 3, cho dù con dâu có phàn nàn rằng người trong làng sẽ cười nhạo bà ngốc nghếch. Sau khi con gái vào cấp hai, bà tin tưởng vô điều kiện những lời con gái nói, trong mắt bà, con gái là người có quyền lực nhất.
Chu Vân Mộng: “Được rồi, khi nào có tin vui, con nhất định sẽ quay lại báo cho mẹ biết.”
“Khi có thể kiếm tiền, người đầu tiên con nghĩ đến là mẹ, cho nên mới bỏ tiền mua thịt. Con không quan tâm đến tiền chút nào, dù sao thì con cũng sẽ lấy được tiền nhuận bút ngay.”
Đây chính là lý do cô đã nghĩ ra khi mua thịt đến đây , để không bị lộ trước mặt một người cực kỳ quen thuộc với nguyên thân như mẹ Chu.
Nhưng lần này cô nói điều đó với sự chân thành.
Mẹ Chu cười vui vẻ nói: “Vậy mẹ sẽ đợi!”
Nói chuyện thêm vài câu, Chu Vân Mộng đứng dậy rời đi, mẹ Chu miễn cưỡng bước ra cửa, nhìn theo bóng lưng con gái cho đến khi không còn nhìn thấy con nữa mới vào nhà.
Bà vào bếp nhìn hai kg thịt ba chỉ mà lòng chỉ cảm thấy thật tuyệt vời.
Nếu không phải sợ sau này mối quan hệ bạn cùng lớp sẽ không còn, đồng thời con gái dặn không được nói cho ai biết, mẹ Chu chắc chắn sẽ muốn lấy miếng thịt to này mà hét lên cho cả làng biết con gái mình hiếu thảo như thế nào.
Lần cuối cùng trong nhà ăn thịt lợn là trước vụ thu hoạch mùa thu, nghĩ rằng mấy ngày nay con trai và con dâu vất vả ngoài đồng, mẹ Chu liền lấy dao chặt khoảng nửa cân thịt lợn để xào cho bữa trưa.
Nghĩ tới lời con gái vừa nói, mẹ Chu chần chừ, quyết định cắt thêm hai lạng thịt.
Ba anh em nhà họ Chu cùng vợ mình đi làm về đói bụng, vào nhà ngửi thấy mùi thịt còn tưởng rằng mình đói nên ảo tưởng.
Họ thấy trên bàn cơm bày một đĩa thịt xào măng.
Hơn nữa, thịt băm còn nhiều hơn măng!
Năm đứa trẻ nhỏ ở đó nhỏ giọng la hét: “Bà đang chờ mọi người đấy, mau ngồi xuống thưởng thức bữa ăn có thịt nào!”
Những đứa lớn tuổi một chút, cũng hiểu trong nhà có thịt là chuyện tốt nhưng không thể để cho người khác biết, phải giấu đi.
Lúc mới về, tụi nhỏ biết là có thịt, lúc bà nấu ăn, tụi nhỏ nghe bà đã nhanh chóng đóng cửa và cửa sổ lại để mùi thịt không bay ra ngoài.
Mẹ Chu từ phòng bếp đi ra lên tiếng: “Ăn cơm đi.” Sau đó chia cơm cho bọn họ.
Đồ ăn của nhà họ Chu kém hơn nhà họ Lâm một chút, ít nhất mười ngày nửa tháng mới được ăn một bữa thịt heo, điều này khiến đĩa thịt này càng thêm trân quý.