Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu đổi lại là nguyên thân, thì những lời này chỉ nghe cho qua rồi thôi, không phải làm việc mới là lợi ích thiết thực. Chu Vân Mộng vẫn có chút áy náy.
Nghĩ đến ánh mắt sáng rực của mọi người khi nhìn thấy thịt lợn lúc nãy, lúc ăn cơm thì tranh nhau gắp, cô quyết định biến chút áy náy đó thành động lực, đợi ngày mai đi xong đoạn cốt truyện đầu tiên, xem siêu thị di động có gì thay đổi không.
Cô sẽ cố gắng hết sức, cải thiện cuộc sống của người nhà họ Lâm.
Mặc dù cũng là để bản thân tiếp tục lười biếng, ít nhất cũng phải lười biếng một cách tâm an lý đắc.
Đêm đó.
Mẹ Lâm nằm trên giường không khỏi thở dài: “Ôi, con dâu út này ngày nào cũng như vậy, mẹ có lỗi với con trai thứ ba quá.”
Bà đã không ít lần hối hận, tại sao lúc trước lại thấy con trai thứ ba làm phó đoàn trưởng thì phải cưới một người có học thức, con dâu út tốt nghiệp phổ thông, mấy xã gần đây không tìm được mấy cô gái có học thức như vậy, nên bà đã thay con trai thứ ba quyết định cưới Chu Vân Mộng.
Kết quả là người thì có học thức, nhưng lười cũng lười đến vô biên, đợi đến lúc con trai thứ ba về nhà thì không biết phải sống thế nào.
Tất nhiên, những suy nghĩ này bà cũng chỉ nói với chồng, không dám nói với người khác, nếu truyền ra ngoài thì không hay.
Ba Lâm sắp ngủ rồi, ông thở dài: “Được rồi, ngủ sớm đi, ngày mai còn phải xuống đồng làm việc.”
Làm ba chồng thì không tiện nói xấu con dâu, nhưng nhìn thấy cũng thấy bực bội, chỉ là không nói ra mà thôi.
Phòng của nhà anh cả, Sơn Trà và Hổ Đầu đều đã ngủ.
Lưu Hồng Mai trong lòng không thoải mái lắm, trước khi con dâu út vào cửa, bà còn mong có thêm người cùng chia sẻ việc nhà.
Kết quả là người thì đã vào cửa rồi, nhưng chẳng đụng tay vào việc gì, vẫn là cô ấy và chị dâu hai thay phiên nhau làm.
Như hôm nay, La Mẫn nấu cơm, cô ấy thì rửa bát.
Mụ lười kia đặt bát xuống rồi đi thẳng vào nhà.
Cô ấy duỗi chân chạm vào chồng mình: “Anh nói xem, ngay cả chuyện lớn như thu hoạch mùa thu, con dâu út cũng không phải làm, sau này đừng hòng bắt nó làm việc, không biết ba mẹ nghĩ thế nào nữa.”
Anh cả Lâm nghe vợ mình lải nhải không ít, anh ấy cười ngây ngô: “Nó đã đâm đầu vào tường rồi, ba mẹ không thể ép nó làm việc được.”
Lưu Hồng Mai nghe vậy thì tức giận hết sức, đúng vậy, còn có thể làm sao nữa.
Có một người em dâu như vậy thì chỉ có thể tự nhận là xui xẻo thôi.
Phòng của nhà anh hai, Thạch Đầu cũng đã ngủ.
La Mẫn sờ bụng mình, bụng đã nhô ra một chút, chị ấy vẫn còn cảm thấy may mắn: “Em phụ trách nấu cơm cũng tốt, ít phải phơi nắng, cũng không quá mệt.”