Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Vân Mộng lại nằm ở nhà một ngày, ngày hôm sau xách giỏ trúc ngồi xe bò đến thị trấn.
Chắc là có tin ở bưu điện.
Cô không chắc chắn về tuần báo tỉnh lỵ và báo nông thôn thành phố, nhưng cô nắm chắc chín phần về những câu chuyện của báo thanh niên, tạp chí này ở tỉnh lỵ, nhà tòa soạn này lại ngay tại tỉnh thành, bản hồi âm gửi qua bưu điện cũng nhanh.
Cô vừa vặn mượn cớ này “mua” chút thịt về nhà cải thiện thức ăn cho người nhà họ Lâm, đương nhiên cô cũng được lợi.
Chị Lâm nấu ăn vẫn rất ngon.
Đến bưu điện, nữ đồng chí mặt tròn Từ Tiểu Doanh vừa thấy cô đã nói: “Cuối cùng cô cũng tới rồi, thật đúng là có bản thảo, tôi đã chọn ra để lại cho cô rồi.”
Cô rút ra một phong thư dày từ trong một đống phong thư phía sau bàn một cách chính xác, đưa cho Chu Vân Mộng.
“Cô giỏi thật đấy, có thể nhận được hồi âm của báo thanh niên.”
Nữ đồng chí lại nhặt ra một phong thư từ trong xấp phong bì trước mặt: “Đây là hồi âm của tờ báo nông thôn thành phố vừa nhận được hôm nay.”
Chu Vân Mộng nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ: “Thật sao? Báo thanh niên và báo nông thôn thành phố đều có hồi âm à? Tôi không ngờ... lần đầu tiên lại được như vậy.”
Cô thật sự không nghĩ tới, chuyến đi này còn có thể có bản thảo báo nông thôn thành phố, xem như niềm vui ngoài ý muốn. Đương nhiên, trong lòng cô có ba phần kinh ngạc ba phần vui mừng, trên mặt lộ ra vẻ bối rối.
Từ Tiểu Doanh nhìn vậy cũng không nghĩ nhiều, đổi lại cô ấy cũng kinh ngạc như vậy.
Mấy ngày hôm trước đối phương tới gửi bản thảo qua bưu điện, trong lòng cô kỳ thật không coi ra gì, dù sao người thật sự có thể được hồi âm cũng không nhiều lắm.
Hơn nữa lại chọn báo thanh niên và báo nông thôn thành phố, còn có ba tờ tuần báo tỉnh, thấy thế nào cũng không đáng tin.
Nhưng cô ấy đã nhận kẹo của người ta, đối phương khách khí với cô như vậy, cô cũng nên để ý một chút.
Vốn ngày hôm qua nhận được hồi âm của báo thanh niên dày như vậy đã đủ làm cho người ta khiếp sợ, hóa ra còn là nữ đồng chí này có bản lĩnh thật, đã thành công rồi.
Kết quả là sáng nay cô ấy còn nhận được thư trả lời từ báo nông thôn thành phố, cho nên suy nghĩ của cô ấy cũng thay đổi theo đó.
Thật không ngờ, chị họ của cô ấy làm ở bộ phận tuyên truyền của nhà máy dệt, những bài chị viết chỉ treo trên bảng tuyên truyền của nhà máy chứ chưa hề đăng trên báo, vậy mà đã rất khoa trương rồi.
Nhưng nữ đồng chí trước mắt này đã làm được.
Chu Vân Mộng cầm lấy bản thảo, cẩn thận sờ vào như không thể tin nổi, cảm ơn: “Cảm ơn đồng chí, lúc trước nếu không phải giới thiệu báo với tạp chí cho tôi, tôi cũng không thể viết văn mà đi gửi bản thảo, càng không có thư trả lời này.”