Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ Tiểu Doanh vậy cũng thấy ấm lòng, nảy sinh ý định sẽ kết bạn tốt.
Cô ấy nói: “Cô tên Vân Mộng đúng không, tôi tên Từ Tiểu Doanh. Cô cũng lợi hại, có thể viết văn trên tạp chí, báo chí, sau này nếu cô cần gửi bản thảo, tôi sẽ giúp cô lưu ý thư từ.”
Chu Vân Mộng: “Cám ơn cô, Tiểu Doanh.”
Cô cũng cố ý kết bạn với vị nữ đồng chí mặt tròn này, sau này chắc chắn sẽ gặp nhiều.
Hai người nói đơn giản vài câu, Chu Vân Mộng mới vui vẻ cầm hai phong thư xoay người rời đi.
Cô đi về phía trước tìm một nơi không có người, xem hồi âm của báo câu chuyện thanh niên trước.
Biên tập viên báo câu chuyện thanh niên trong thư cho biết toàn bộ hai bài viết gửi qua bưu điện đều được trưng dụng, một ngàn chữ sẽ được năm đồng, mỗi bài viết đều hơn một ngàn chữ, tiền nhuận bút tổng cộng mười hai đồng, hoan nghênh lần sau lại gửi bản thảo.
“Một tấm đại đoàn kết(*) cộng thêm hai đồng được kẹp ở trong đó.
(*) tấm đại đoàn kết: tờ tiền lớn giá 10 đồng.”
Đây là số tiền đầu tiên cô kiếm được trong thời đại này, cũng là nền tảng cho cuộc đời cô, Chu Vân Mộng vui vẻ sờ vào tờ tiền. Sau đó nhét lá thư và biên lai vào phong bì lại.
Sau đó cô mở hồi âm của báo nông thôn thành phố ra, biên tập viên cũng tỏ vẻ đã trưng dụng bản thảo, cho bốn đồng tiền nhuận bút, còn kèm theo một tờ báo có đăng bản thảo đó.
Bài viết gửi Báo Nông thôn gần 1.500 từ, 1.000 từ có giá chưa đến 3 tệ, viết cũng khó hơn, so với báo câu chuyện thanh niên thì không hơn bao nhiêu.
Nhưng nhìn bài viết mình viết được đăng ở góc dưới bên phải tờ báo, chiếm trang báo không nhỏ, Chu Vân Mộng vẫn vui vẻ vì điều đó.
Vạn sự khởi đầu nan, tờ báo thành phố và nông thôn này đủ uy tín để thuyết phục gia đình họ Lâm về khả năng kiếm tiền bằng cách viết bài của cô.
Còn tuần báo tỉnh tạm thời không có tin tức gì nên cô chỉ có thể thả lỏng một chút.
Hai bức thư được bỏ vào giỏ tre, phủ vải thô, nhưng Chu Vân Mộng chợt nghĩ đến việc bỏ chúng vào siêu thị di động.
Dù sao mười tám đồng tiền nhuận bút cũng không ít, thời đại này một tháng tiền lương công nhân trong nhà máy bình thường cũng chỉ chừng hai mươi đồng.
Chu Vân Mộng tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nghĩ lát nữa có thể lấy nhiều thịt heo trở về. Cô là người kiếm được mười tám đồng, thật không thể tin được.
Khi về nhà mẹ đẻ báo tin vui, cô cũng có thể mang nhiều thịt về.
Đi ngang qua hợp tác xã cung ứng tiếp thị, ngoài cửa đã chật kín người, nghe họ hào hứng nói: “Hôm nay có nguồn cung cấp bột Phú Cường, nghe tin là tôi đến ngay, hy vọng có thể mua được!”
Chu Vân Mộng thở dài trong lòng, cô cũng muốn mua bột Phú Cường, hôm nay cô kiếm được mười tám đồng, nhưng cô lại không có phiếu.