Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đây cũng là chuyện bà đã thương lượng xong với ba Lâm.
Chuyện lúc trước ăn nhiều thịt kho tàu, chuyện trong nhà nhiều ra một cân thịt ba chỉ, đều là niềm vui ngoài ý muốn.
Những người mệt nhất trong thu hoạch vụ thu vẫn là ba người đàn ông trong nhà, ba Lâm và hai người con trai của bà, bà cũng rất yêu thương con dâu và cháu của mình.
Trước đó bà đã chuẩn bị phiếu thịt để mua một cân thịt, dù là bà muốn tiết kiệm vé nhưng bà hiểu rằng lúc này không phải lúc tiết kiệm, thà cho cả nhà ăn ngon hơn một chút.
La Mẫn nghe vậy vui mừng khôn xiết, phải biết rằng thời đại này nhà ai có thể hai ngày ăn một bữa thịt chứ.
Anh cả Lâm, anh hai Lâm, chị dâu cả Lâm cũng rất vui vẻ nhướng mày, vừa nghĩ tới chuyện hai ngày có thể ăn một bữa thịt, họ cảm thấy ra ruộng làm việc cũng vui vẻ.
Mấy đứa nhỏ oa oa vui vẻ không ngừng, bị mẹ Lâm dặn dò không được nói ra ngoài nếu không sẽ không còn thịt ăn nữa, lúc này mới bình tĩnh lại, che miệng cười trộm.
Chu Vân Mộng cũng chú ý việc này, thấy mẹ Lâm đã làm rõ chuyện này, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không cô phải tìm lý do khuyên người nhà họ Lâm ăn thịt như mọi khi.
Trong lòng cô cũng có hảo cảm hơn đối với người nhà họ Lâm.
Giống như ba mẹ Lâm, bởi vì thỉnh thoảng phải thay đổi nên khi nào cần ăn thì ăn, khi nào cần tiết kiệm thì tiết kiệm, sau này cô tự mình lấy đồ về cũng thoải mái hơn, không thì lần nào cũng phải tìm lý do để nấu ăn một cách mệt mỏi.
Hai ngày này cô ở nhà, dành thời gian để viết vào buổi sáng và sau khi thức dậy vào buổi chiều.
Hôm đó, cô đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị để mua giấy viết bản thảo, bút mực đi kèm là nguyên thân mua khi còn đi học, cô ấy tự coi mình là học sinh tốt nghiệp cấp 3, mặc dù cũng không thường xuyên viết nhưng cô ấy đã mang những thứ này lúc đến nhà họ Lâm.
Bởi vì đã nghiên cứu phong cách nội dung của tạp chí nên nghĩ ra một câu chuyện không khó, nhưng Chu Vân Mộng lại gặp rắc rối với bản thảo viết tay.
Trước đây khi cô viết tiểu thuyết, chỉ cần gõ bàn phím là rất tiện lợi, không những nhanh mà còn có thể sửa lại bất cứ lúc nào. Khi suy nghĩ của cô trôi chảy, cô có thể đạt tốc độ ba đến bốn nghìn từ một giờ.
Bây giờ đang viết bản thảo bằng tay, tốc độ của Chu Vân Mộng đã chậm lại.
Cô cũng không quá bận tâm vấn đề này, lần đầu tiên cô chỉ coi nó như một bản nháp thôi, nếu không hài lòng và muốn thay đổi cách diễn đạt, cô sẽ gạch bỏ và viết lại.
Viết xong, Chu Vân Mộng lại viết bản thảo lên tờ giấy mới, cô khá hài lòng với nét chữ ngay thẳng và tao nhã này.