[Thập Niên 80] Xuyên Thành Nàng Dâu Lười Biếng

Chương 28: Chương 28: Viết bản thảo (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Ôi, ta quan tâm lung tung làm cái gì chứ, dù sao cũng có người nói người nhà họ thương con dâu, nếu có ngất xỉu thì cho dù thu hoạch chậm trễ cũng phải đưa nó về nhà trước.“.

Người nhà họ Lâm nghe vậy ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên thấy vợ em ba đứng ở đó, còn gật đầu cười với bọn họ, đúng là kỳ cục.

Nhìn cũng không giống cô đau đầu muốn đi khám bác sĩ, chắc là sẽ không ngất xỉu đâu...

Chị Lâm thầm mắng: Ở nhà không tốt sao, nhất định phải tới ruộng một chuyến.

Cô ấy hồn nhiên đến mức đã quên chính mình lúc trước muốn lôi kéo vợ em ba ra ruộng làm việc đến mức nào.

Người nhà họ Lâm thấy Chu Vân Mộng đứng một lúc đã xoay người đi về, trong lòng họ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tiếp tục làm việc, toàn bộ quá trình cũng chẳng thèm quan tâm thím Quế Hoa thẩm.

Bắt đầu làm việc họ sẽ không cãi nhau, khi nào xong việc chị dâu cả Lâm thế nào cũng phải cãi nhau một trận với thím Quế Hoa.

Thím Quế Hoa thấy người lười biếng kia đi rồi, cũng không ngất xỉu, người nhà họ Lâm cũng không nói chuyện, cả mảnh đất chỉ có bà mới vừa nói ở đó, người nhà khác thường thường liếc bà vài lần, bà đành phải tự mình ngượng ngùng cười cúi đầu làm việc tiếp.

Trong lòng bà buồn bực vô cùng.

Đợi đến giữa trưa người nhà họ Lâm tan làm về nhà, đã thấy Chu Vân Mộng vốn chưa đến giờ ăn cơm thì sẽ không ra khỏi phòng nhưng giờ đã sớm ngồi ở trước bàn cơm, trong tay còn cầm... báo chí đang xem.

Trong thôn cũng chỉ có văn phòng chi đội là có báo chí để xem, vợ em ba lấy báo ở đâu ra mà đọc thế?

Mọi người đều nghĩ như vậy, chị dâu cả nhà họ Lâm liền thốt ra khỏi miệng, còn hỏi thêm: “Đúng rồi, sao hôm nay em lại đột nhiên chạy ra ruộng thế?”

Chu Vân Mộng nói: “Em đi mua báo, một phần năm xu đấy. Em định viết một bài văn có liên quan đến thu hoạch vụ thu để gửi bản thảo, nên ra đồng để xem tình hình thu hoạch vụ thu, như vậy viết ra mới chân thật.”

“Ngoài ra, em còn viết hai bài báo để gửi cho các tạp chí. Khi nhận được tiền bản thảo, em sẽ đưa một ít cho ba mẹ, để mọi người không nghĩ rằng lúc nào em cũng ăn không ngồi rồi.”

Nói xong trong lòng cô thầm cười trộm, quả nhiên cô có thể tỏ ra vô cùng hợp lý trong bộ dạng nguyên thân, lời này nói ra rất giống.

Chị Lâm nghẹn họng nói: “Cứ như thể bản thảo được gửi đi nhất định sẽ được chọn vậy.”

Cô ấy không có văn hóa cũng biết, chuyện viết bản thảo có thể báo cáo lấy tiền nhuận bút, sợ là so với vào thành phố làm công nhân còn khó hơn.

Bất kể là kiếm tiền lương trên ruộng hay là làm công nhân trong nhà máy, đều phải bỏ ra sức lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.