Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn thấy người quen tóm lại phải đến chào hỏi chứ?
“Cô Vương, thật là trùng hợp!”
“Cô Phàn.”
Thư ký Phùng Học Minh đến đây tặng quà, ông chủ ra lệnh, cô ấy muốn khi chủ quán đã đóng cửa, đi mua quà, sáng sớm còn đến tiệm hoa thắt một bó to hoa hồng, đến đây, chính chủ không thấy, gặp Phàn Kỳ trong lời đồn trước.
Chí ít ở văn phòng bọn họ đã truyền khắp nơi, người này sẽ là người tình mới của ông chủ, chẳng lẽ cô ấy cho là hoa và quà này cũng đưa cô?
Vậy phải làm sao bây giờ?
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Hứa Diệu Nhi mặc váy liền màu nâu dẫn đầu đi tới, thư ký Vương vì để tránh cho Phàn Kỳ hiểu lầm, lập tức gọi: “Cô Hứa, ngài Phùng bảo tôi tới tặng quà cho cô.”
Một buổi Hứa Diệu Nhi tối ngủ không ngon, bây giờ ở trước mắt bao người, nhìn thấy một bó hoa tươi to và hộp quà này, nhất là bên cạnh còn có Phàn Kỳ, mặc dù Phàn Kỳ đã quay người hướng về phía trước, Hứa Diệu Nhi vẫn cười vui vẻ như cũ, hờn dỗi: “Anh ấy bận bịu công việc! Cần gì phải như vậy?”
Cô Vương hoàn thành nhiệm vụ, Nhưng trong nội tâm cô ấy vẫn có khúc mắc, vội vã muốn rời khỏi: “Cô Hứa, vậy tôi đi về trước.”
“Được!” Tâm trạng Hứa Diệu Nhi rất tốt.
Phàn Kỳ đến văn phòng, buông túi xách xuống, lấy ra chiếc cốc tối hôm qua đi siêu thị mua ra, đi phòng nghỉ uống nước, trong lòng đang cảm thán, người Hồng Kông thực sự biết chơi, nếu không bởi vì thị trường chứng khoán, cô chắc chắn sẽ quay lại Thượng Hải.
Đang lúc rót nước, cô Hạng và một nữ nhân viên bộ phận hành chính tiến đến, cô Hạng trông thấy cô gật đầu: “Cô Phàn chào buổi sáng!”
“Cô Hạng chào buổi sáng!” Cô lại nhìn về phía mặt người kia, “Chào cô buổi sáng!”
“Tôi là kế toán ở đây Vương Tư Mẫn.”
“Cô Vương xin chào!”
“Được!”
Phàn Kỳ rót nước, nghe cô Hạng nói: “Các cô thấy không, có người mới sáng sớm đã tặng hoa tặng quà cho Hứa Diệu nhi.”
“Tôi không nhìn thấy, nhưng nghe nói, là chồng chưa cưới của cô ấy, Phùng Học Minh cháu ngoại của ông chủ Thiên Hà.”
“Vậy chắc là môn đăng hộ đối phải không?”
“Đúng vậy! Nhưng cũng không có gì ghen tị. Nói là người thừa kế Thiên Hà, ai biết được? Dù sao ông chủ Lưu còn có cháu gái ruột thịt, nếu thật sự là tuyển con rể tới ở rể, còn Phùng Học Minh thì sao? Sản nghiệp thực phẩm của nhà họ Phùng này, không xứng với nhà họ Hứa.”
“Ông chủ Lưu sẽ không cần con rể tới ở rể, chính ông ấy chính là con rể tới ở rể.” Cô Hạng nhìn mọi người.
Cái này có thể kéo hứng thú của các người đẹp lên, cô Hạng nói: “Năm đó, thương nhân lương thực nhà họ Trần ở Thượng Hải tới đây tị nạn, ở lưng chừng núi xây tòa nhà kia gọi là “Phồn Viên”, về sau con gái lớn nhà họ Trần yêu một sinh viên ngào lưu lạc ở Hồng Kông, ông chủ Trần thấy người nhà sinh học nghèo này đều chết tại trong khói lửa chiến tranh, nghĩ cũng vững chắc, liền chọn làm con rể. Ông chủ Trần về đất liền kinh doanh, con gái và con rể ở lại Hồng Kông. Rất nhanh truyền đến tin ông chỉ Trần gặp nạn, con gái lớn nhà họ Trần kia mang con, trằn trọc trở về đất liền. Chờ chiến tranh kết thúc, cô Trần lại đến Hồng Kông, thấy bây giờ bà Lưu muốn tiến dần từng bước, ở Phồn Viên rất nhiều năm. Nghe nói con gái lớn nhà họ Trần ảm đạm rời đi, trở về Thượng Hải.”
“Hả? Tại sao cô Trần lại mang con trở về? Không phải Lưu Tương Niên trở về?”