Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ám chỉ rõ ràng động tay động chân cực kỳ chán ghét, đây cũng là một trong những nguyên nhân cô quyết định dành hết thời gian đầu tư cổ phiếu.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Phùng Học Minh là một người vô cùng đặc biệt trong những phú nhị đại ở Hồng Kông, anh ta là cháu ngoại được người giàu có Lưu Tương Niên bồi dưỡng trở thành người thừa kế, xem như là cháu ngoại hoàng thái của tập đoàn Thiên Hòa, cửa hàng này chính là sản nghiệp của tập đoàn Thiên Hòa.
Thiếu gia Phùng luôn có tin đồn với những nữ minh tinh nổi tiếng, đừng có mượn cơ hội trêu ghẹo cô? Hiện tại hợp tác làm quảng cáo này, xem ra cô phải cẩn thận một chút.
“Anh Phùng!” Có người gọi Phùng Ngọc Minh.
Phàn Kỳ thấy người đại diện đã ở cửa, cô quay đầu ra hiệu cho Phùng Học Minh, tỏ vẻ anh ta đang ở cửa, Phùng Học Minh khẽ gật đầu, tiếp tục nói chuyện với người tới.
Người đại diện vừa nhìn thấy Phàn Kỳ, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Cô có khái niệm về thời gian không? Bây giờ đã là mười giờ hai mươi ba phút rồi.”
“Không phải anh hẹn tôi mười giờ rưỡi sao?” Phàn Kỳ hỏi anh ta.
“Người khác mười giờ rưỡi thì được, cô có tự soi gương xem bản thân mình không, cô nhìn kiểu tóc của cô, cách trang điểm của cô, còn nữa cô đang mặc cái gì vậy?”
Trong trí nhớ nguyên chủ từ Thượng Hải đến Hồng Kông, từ khi bị chỉ định người đại diện này, người đại diện này vẫn luôn nhấn mạnh với nguyên chủ thời trang ở Hồng Kông rất cởi mở, nội địa rất quê mùa rất bảo thủ, thẩm mỹ của nguyên chủ nhất định phải thay đổi.
Phong cách ăn mặc, trang điểm của nguyên chủ đều được hình thành dưới sự chỉ bảo của người đại diện này. Cũng không thể nói anh ta sai, dù sao những gì anh ta chỉ bảo đúng là trào lưu hiện nay của Hồng Kông, hơn nữa phong cách của Hồng Kông ở thập niên tám mươi rất đẹp.
Chỉ là thái độ này, nguyên chủ vẫn là một cô gái rất trẻ chỉ ở độ tuổi đôi mươi, rất khó để biết cô ấy có bị pua hay không.
Phàn Kỳ lạnh lùng nhìn anh ta: “Cho dù tôi biết, tại sao anh đẩy cho người khác, người ta kiên quyết không cần. Anh có đầu óc không? Chỉ biết bị trào lưu cuốn đi về phía trước, thấy trên đường có nhiều sóng lớn, thì muốn tôi làm nóng sóng lớn, thấy mắt trang điểm đậm, cũng muốn tôi tô đậm, nhưng không tìm hiểu nhãn hiệu này, phương hướng của nhãn hiệu này là làm một bản thân chân thật, đơn giản, sống tự tại.”
“Nói đúng, thứ chúng tôi cần chính là phong cách hiện tại của cô Phàn.” Phùng Học Minh đứng phía sau Phàn Kỳ.
Người đại diện nhìn hai người, vẻ mặt đã hiểu rõ, anh ta đưa tay qua: “Anh Phùng, xin chào, tôi là Thái Gia Đống, là người đại diện của cô Phàn Kỳ.”
Phùng Học Minh không tỏ vẻ gì, người đại diện xấu hổ, ngượng ngùng buông tay xuống.
“Cô Phàn, chúng ta có thể lên trên lầu nói chuyện được không?” Phùng Học Minh nói.
“Được.” Phàn Kỳ gật đầu: “Mời anh Phùng.”
Trong sảnh thang máy, Phùng Học Minh đợi thang máy mở ra, đứng ở cửa chờ Phàn Kỳ bước vào trước, người đại diện nhìn thấy cảnh tượng này thì bĩu môi.
Văn phòng làm việc của Wo nằm ở toàn bộ tầng tám của tòa nhà này, các nhân viên đang làm việc bận rộn, tiếng chuông điện thoại thay nhau vang lên.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đi tới: “Ông chủ.”
“Đây là cô Phàn và người đại diện của cô ấy.” Phùng Học Minh giới thiệu nói.
“Quản lý Trương, tôi là người đại diện của cô Phàn tên Thái Gia Đống, chúng ta đã nói chuyện với nhau qua điện thoại.” Người đại diện đưa tay ra.
Lần này tay của anh ta được nắm lấy, quản lý Trương kia nói: “AnhThái , xin chào!”
Bọn họ được đưa tới phòng họp, Phùng Học Minh ngồi vào vị trí giữa bàn họp, anh ta mời Phàn Kỳ ngồi bên tay phải của mình, người đại diện ngồi xuống bên cạnh Phàn Kỳ, quản lý Trương dẫn theo một nhân viên khác bước vào ngồi xuống.