Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phùng Học Minh nhìn về phía Phàn Kỳ, thấy Phiền Kỳ tư thế ngồi nhàn hạ, anh ta nói: “Hôm nay quần áo cô Phàn mặc trên người đều là quần áo của Wo. Cô ấy đã thể hiện trọn vẹn ý nghĩa trang phục của Wo, thoải mái, tự nhiên, đơn giản và không lỗi thời”
Quản lý Trương làm giám đốc kinh doanh vốn đối với việc ông chủ mời một minh tinh hạng ba đang nổi tiếng đến quay quảng cáo đã rất có ý kiến, quần áo của bọn họ là mang đến sự thoải mái đơn giản, nhưng người phụ nữ này lại xinh đẹp đến mức có chút diễm tục, làm sao có thể biểu đạt được ý nghĩa trang phục của bọn họ.
Bây giờ, nữ minh tinh này đang ngồi rất nhàn nhã trước mặt anh ta, cô không trang điểm, làn da trắng nõn trong suốt, ánh mắt lười biếng nhưng lại ẩn chứa một tia sắc bén, bộ âu phục xuân hè của nhãn hiệu bọn họ được mặc trên người cô tựa như một chiến bào. Anh ta nói: “Sếp nói đúng, cô Phàn thực sự rất phù hợp với sản phẩm của chúng ta.”
Phàn Kỳ đâu biết trong lòng vị giám đốc kinh doanh này có nhiều suy tính như vậy? Chỉ là cô tự do tự tại đã quen, chưa nằm sải lai ra là đã không tệ rồi, nên cứ thoải mái ngồi mà thôi, có làm sao đâu.
Việc cô sẽ quay quảng cáo này xem ra không còn nghi ngờ gì, Phàn Kỳ nghe người đại diện của mình nói về một số điều kiện với bên kia, điều quan trọng nhất là tiền thù lao, người đại diện nói: “Bây giờ cô Phàn phát triển rất tốt, có rất nhiều nhãn hàng đang tìm cô ấy để quay quảng cáo, trước mắt tiền thù lao quảng cáo đã lên tới năm chục ngàn.”
Nguyên chủ lộ lưng trong phim người lớn cũng chỉ có giá hai mươi ngàn, còn quần áo của nhãn hiệu này, mới vừa rồi đã nói rõ, không có yêu cầu lộ cái gì, lại muốn có giá năm trăm ngàn?
Nghe thấy con số này, quản lý Trương phụ trách mảng kinh doanh liếc nhìn sếp của mình, mà Phùng Học Minh trên mặt lộ ra nụ cười, nhìn về phía Phàn Kỳ: “Cô Phàn, có muốn thêm một chút không?”
Lời vừa nói ra quản lý Trương cau mày, ngược lại người đại diện thì vui mừng khôn xiết, Phàn Kỳ nhìn Phùng Học Minh, trên mặt không có bất kỳ sự ngạc nhiên mừng rỡ nào: “Anh Phùng, không có cái bánh nào là từ trên trời rơi xuống, vượt mức giá thị trường case tôi không dám nhận. Cảm ơn sự yêu mến của anh. Anh Phùng, anh làm việc đi, tôi đi trước đây!”
Dứt lời, Phàn Kỳ đứng lên.
Người đại diện kinh ngạc: “Phàn Kỳ, cô làm gì vậy?”
“Cô Phàn, vậy cô cho rằng bao nhiêu là phù hợp?” Phùng Học Minh hỏi.
“Quản lý Trương, tôi tin rằng trong lĩnh vực này anh vô cùng chuyên nghiệp, anh cũng đã khảo sát giá cả quảng cáo trên thị trường, dự tính của anh là bao nhiêu?” Bởi vì nguyên chủ chỉ vừa mới được đón nhận, Phàn Kỳ cũng không biết mình nên ra giá bao nhiêu là thích hợp. Cô dứt khoát hỏi vị giám đốc kinh doanh này.
Quản lý Trương đưa ra bản kế hoạch trong tay anh ta: “Dự tính của chúnh tôi là từ mười ngàn đến mười ba ngàn, tối đa không vượt quá mười lăm ngàn.”
Phàn Kỳ xem xét kế hoạch của anh ta một chút, trong bản kế hoạch còn so sánh cô với ba bốn nữ minh tinh cùng tuyến khác, có thể coi là đánh giá tương đối toàn diện, cô đưa bản kế hoạch cho Phùng Học Minh: “Tôi tin vào sự đánh giá của các nhân viên chuyên nghiệp, nhưng tôi muốn nhận được mức lương cao hơn trong phạm vi hợp lý, vì vậy tôi hy vọng hạn mức cao nhất là mười lăm ngàn.”