[Thập Niên 80] Xuyên Thành Vợ Quá Cố Của Lão Đại Hương Giang

Chương 36: Chương 36: Ngày đầu tiên đi làm (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ăn mặc như vậy cũng không thể mang giày thể thao hoặc giày lười nhỉ? Phàn Kỳ nhận mệnh mà mang một đôi giày cao gót.

Giờ cao điểm ở tàu điện ngầm Hồng Kông rất đông đúc, Phàn Kỳ đợi chuyến xe thứ hai mới cố gắng chen vào, trung tâm lại là trạm xe, khi từ tàu điện ngầm bước ra, cô cảm thấy may mắn vì bản thân không trang điểm nếu không với một đầu mồ hôi đang đổ này nhất định lớp trang điểm sẽ trôi đi.

Cô lấy ra khăn giấy lau lau cái trán, đi theo dòng người đến tòa cao ốc.

Đi đến lối vào phía sau cao ốc, một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ rực dừng lại, Hứa Diệu Nhi của Trường Hưng xách theo một chiếc túi Hermes, bước xuống từ trên xe.

Phàn Kỳ bước vào cửa thang máy, trong giờ làm cao điểm ở thang máy đã xếp một hàng dài, đây không phải lên tầng hai sao? Cần gì đi thang máy, đi thang bộ!

Cô xoay người, vừa vặn gặp phải Hứa Diệu Nhi kiêu ngạo như khổng tước xòe đuôi, cô ta vừa tiến đến, đã có vài người chào hỏi cô ta: “Chào buổi sáng, cô Hứa!”

Hứa Diệu Nhi nhìn thấy cô, sửng sốt một chút, cẩn thận đánh giá quần áo cô đang mặc, ánh mắt dừng logo trên ngực của quần áo: “Ngay cả minh tinh khiêu dâm cũng có thể vào Diệu Hoa, xem ra Diệu Hoa cũng không kén chọn chút nào sao?”

Lúc này trong sảnh thang máy có rất nhiều người, ngành tài chính là ngành có ngưỡng cao trong mọi thời đại, cô ta nói như vậy, rất nhiều người quay đầu sang nhìn Phàn Kỳ.

Phàn Kỳ nhếch môi cười: “Có một số công ty nói là kén chọn, nhưng trên thực tế sẽ đào vài lỗ trên bí đỏ và dùng làm mặt tiền.”

Hứa Diệu Nhi nhất thời chưa phản ứng được: “Cô có ý gì?”

“Điều này chứng minh Diệu Hoa chúng tôi vẫn rất kén chọn, ít nhất sẽ không cần người không có năng lực phản ứng.” Liêu Nhã Triết đi đến bên cạnh Phàn Kỳ: “Ý của cô ấy là đèn bí đỏ Halloween nhìn thì đáng sợ, nhưng trên thực tế chính là đồ trang trí mà thôi.”

Hứa Diệu Nhi bị người ta nói thành đồ vật trang trí không có năng lực, tức giận đến mức mặt trở nên trắng bệch.

Trên mặt Liêu Nhã Triết treo nụ cười: “Cô Hứa, mời!”

Phàn Kỳ thấy hai người họ bước vào bên trong, có năm thang máy, xem ra một trong số đó là dành riêng cho đám VIP này.

Cô đi về phía cửa thang bộ, đi lên tầng hai, đẩy cửa tầng hai ra, cửa thang máy cũng vừa mới vừa mở ra, Hứa Diệu Nhi lãnh đạm cao ngạo mà đi ra, Liêu Nhã Triết đi theo phía sau cô ta, cười đến có chút bỉ ổi, thấy Phàn Kỳ, anh ta bước nhanh đến cạnh cô: “Phàn Kỳ.”

“Anh Tiểu Liêu.”

“Tôi vẫn luôn cảm thấy đồng phục cho nữ viên chức của công ty chúng ta quá xấu, còn cô thì ăn mặc rất có trang nhã.” Liêu Nhã Triết nói với Phàn Kỳ.

“Cảm ơn lời khen.”

Liêu Nhã Triết cho rằng cô sẽ thẹn ngùng, lại không ngờ cô hoàn toàn tiếp nhận, anh ta nói: “Cô rất tự tin sao?”

“Không có tự tin, thì làm sao có thể chuyển từ giới nghệ sĩ sang giới tài chính?”

Liêu Nhã Triết: ???

Bước vào công ty, Phàn Kỳ thấy vị trí của Mã Gia Thắng không có ai, đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống, tiếp tục xem cuốn tạp chí kinh tế tài chính tiếng Anh ngày hôm qua.

Liêu Nhã Triết cũng chỉ đơn giản ngồi xuống với cô, thấy cô đang xem một bài báo chuyên môn phân tích nguy cơ nợ nần Nam Mĩ hiện nay, anh ta hỏi: “Có thể xem hiểu sao?”

Anh ta lại không cho rằng một cô gái nội địa có thể xem hiểu loại bản gốc tạp chí chuyên nghiệp này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.