Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Những năm đầu tám mươi, lãi suất nới lỏng của Fed là cuộc khủng hoảng kinh tế của Nam Mĩ hiện nay…”
Phàn Kỳ nghiêng đầu kẻ anh ta nghe bối cảnh của áng văn chương này, sau khi đơn giản phân tích, cô lắc đầu: “Nam Mĩ là vòng tròn trong vòng tròn, đừng nói là ngắn hạn, dù là trong giữa hạn hay dài hạn cũng rất khó mà bò ra khỏi cái hố thối này.
Liêu Nhã Triết ngồi bên cạnh Phàn Kỳ, nghiêng đầu nhìn cô thật gần, anh ta không có ăn chơi sang như Phùng Học Minh, nhưng phú nhị đại ở Hồng Kông hoặc nhiều hoặc ít đều rất thích ăn chơi, anh ta từng tiếp xúc không ít nữ minh tinh có danh tiếng lớn hơn cả Phàn Kỳ, nhưng ít có nữ minh tinh nào mà trên mặt không son phấn, có thể thấy được làn da tinh tế mịn màng như Phàn Kỳ, anh ta cũng chưa từng gặp ai có thể hiểu biết lịch sử kinh tế giống cô vậy.
Phàn Kỳ thấy Mã Gia Thắng đi vào, cô đứng lên: “Ông Mã, chào buổi sáng!”
Giờ phút này, những gì Mã Gia Thắng thấy là đôi mắt thất thần của Liêu Nhã Triết nhìn chăm chú vào Phàn Kỳ.
Nghe thấy Phàn Kỳ chào hỏi với ông ta, Mã Gia Thắng gật đầu: “Chào buổi sáng.”
“Chú Mã, chào buổi sáng.” Liêu Nhã Triết đã phản ứng lại.
“Chào buổi sáng.” Mã Gia Thắng liếc nhìn Liêu Nhã Triết thật sâu, rồi ông ta quay đầu nhìn Phàn Kỳ: “Phàn Kỳ, cô đi với tôi.”
Phàn Kỳ và Mã Gia Thắng đi đến vị trí của ông ta, thấy ông ta mở ngăn kéo, lấy ra một chồng tư liệu, từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc áo Gile màu hồng và tròng lên: “Đi thôi, theo tôi đến cuộc họp.”
Mã Gia Thắng bước đi rất nhanh, Phàn Kỳ đi theo ông ta tiến vào một căn phòng họp, trong căn phòng hội nghị đã có sáu viên chức đang ngồi.
Mã Gia Thắng chỉ cho Phàn Kỳ vị trí cuối cùng: “Cô ngồi ở chỗ kia.”
Phàn Kỳ ngồi xuống vị trí dưới ánh nhìn chăm chú của sáu vị viên chức, Mã Gia Thắng và một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi và nói: “A Hào, tiểu thư Phàn Kỳ giao cho cậu, cô ấy và cậu sẽ cùng ghi chép và chỉnh lý.”
Phàn Kỳ nghiêng đầu nói với A Hào này: “Chào chú Hào, làm phiền chú rồi.”
“Anh Thắng, tôi muốn nói tôi bận đến mức không có thời gian, anh nói sẽ tìm cho tôi một học sinh có trách nhiệm, thì dù sao cũng phải nghe hiểu được ngôn ngữ trong nghề của chúng ta chứ? Sao anh lại tìm một cái…”
Phàn Kỳ giúp ông ta nói tiếp: “Bình hoa.”
Mấy tổ viên khác nghe thấy Phàn Kỳ nói như vậy, cười ra tiếng.
“Không phải tôi nói, là chính cô nói.” A Hào nói.
Phàn Kỳ nhướng mày: “Là tôi nói, nhưng dù có là bình hoa, chú cũng phải cho tôi cơ hội thể hiện một chút chứ? Nếu tôi thật sự làm không được, chú có thể đề xuất thay đổi người.”
“Được rồi, cậu mang cô ấy đi thử việc xem sao trước đi.” Mã Gia Thắng ngăn A Hào còn muốn lên tiếng lại: “Hôm nay chúng ta bắt đầu bàn bạc lại trước khi đưa ra thị trường…”
Mã Gia Thắng chuyển đề tài lên cổ phiếu, nhanh chóng nói những tình huống ngày hôm qua, đặc biệt là chỉ số cổ phiếu liên động trong hệ.
Lúc này còn chưa có khái niệm về bảng khối sao? Phàn Kỳ nghe xuống tiếp, hiện tại bọn họ chỉ phân là một hệ nào, mà không phải nói đây là khái niệm gì, đề tài gì.
Sau khi họp xong, người tên A Hào này trung ra vẻ mặt ghét bỏ mà nói: “Đi thôi, theo tôi vào sảnh giao dịch.”
Mặc kệ ông ta có ghét bỏ cỡ nào thì đối với Phàn Kỳ mà nói chỉ cần tiến đại sảnh giao dịch chính là đã thắng lợi.