Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc đó câu nói duy nhất của anh là: “Phàn Kỳ, đừng quay loại phim này nữa, về Thượng Hải đi!”
Bản thân anh cũng hoàn toàn không ngờ rằng, cô lại cởi quần áo ngay tại chỗ, dán lên người anh. Giây phút đó thật sự khiến anh ghê tởm, cũng là khi đó, anh quyết định nhất định phải dẫn cô về nội địa làm thủ tục, không ngờ cô đơn phương tuyên bố với bên ngoài tin tức bọn họ đã kết hôn hai năm.
Tin tức này lại càng thêm dữ dội, đám chó săn kia đến Thượng Hải tìm được nhà ba mẹ hai bên, giấy gói không được lửa, những chuyện Phàn Kỳ làm ở Hồng Kông, nhà họ Phàn đều biết, Phàn Kỳ quyết liệt với gia đình, ba Phàn tức giận đến nỗi xuất huyết nào, trúng gió nửa năm sau thì qua đời.
Không bao lâu sau cô bị sát hại, bên ngoài đồn đại càng mãnh liệt, đều nói Phàn Kỳ là do anh giết, hung thủ bị bắt là kẻ nhận tội thay.
Bởi vì lời đồn này, bà Hảo đến chết cũng không muốn gặp lại anh, mẹ Phàn và anh Phàn cũng cắt đứt liên lạc với anh.
Mấy chục năm sau anh chìm sâu trong ân tình sai lầm này, hối hận tự trách, cho dù cuối cùng điều tra rõ ràng sự thật, chỉ là khi đó chủ mưu đã chết vì bệnh từ lâu, trả thù đã không thể trả được, huống chi nguyên nhân thật sự là ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân vì ta mà chết, anh chưa từng thật sự thoát ra được, chưa bao giờ tha thứ cho bản thân, cả đời đều bị ác mộng quấy nhiễu.
Hôm nay khi tỉnh lại, nhìn thấy Phàn Kỳ vẫn còn sống, anh mới đột nhiên hiểu ra, cũng không phải anh làm không đủ nhiều, mà thật sự là anh quản quá nhiều, trả giá quá nhiều, thế cho nên tất cả mọi người đều cho rằng cô là trách nhiệm của anh, mà lựa chọn quên rằng từ trước tới giờ Phàn Kỳ là người sẽ không từ bỏ khi chưa đạt được mục đích của mình.
Ân tình là ân tình, nhưng cũng không cần thiết trói buộc bản thân và cô cùng nhau, sớm ngày mở trói buộc giữa hai người, đường ai nấy đi, mới là con đường đúng đắn.
Anh biết bữa tiệc hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, nên nghĩ dù thế nào cũng phải ngăn cản cô đến bữa tiệc đó, ít nhất bảo vệ cô lần này, sau đó kéo cô quay về Thượng Hải ly hôn.
Không ngờ cô lại từ chối bữa tiệc trước, nhưng vẫn không chịu trở về Thượng Hải, mà thái độ của cô lại thay đổi 180 độ, còn biết nấu mì cho anh.
Vừa rồi cô nói muốn đi ra ngoài, còn tưởng rằng sau khi cô từ chối lại hối hận, còn muốn đến bữa tiệc đó, giây phút đó lòng anh thật sự rất phức tạp, cho dù không khuyên giải được, cũng phải ngăn cản.
Chưa từng nghĩ mình lại hiểu lầm, cô muốn ra ngoài để mua quần áo, hơn nữa đây là lần đầu tiên không cần anh cho tiền, còn mang cơm ngỗng về cho anh, còn biết dọn dẹp nhà vệ sinh.
Nghĩ tới nghĩ nghĩ lui chỉ có một khả năng, cô cũng trở về rồi.
Trần Chí Khiêm nhìn Phàn Kỳ đang xem TV không chớp mắt, rõ ràng không có một chút hứng thú với chương trình tài chính kinh tế, còn muốn xem cùng anh? Cô đang muốn làm gì đây?
Phàn Kỳ ở bên ngoài dường như nhận ra ánh mắt chăm chú của anh, cô nhìn qua: “Anh khỏe chưa?”
Trần Chí Khiêm nhổ bọt kem đánh răng: “Khỏe rồi.”
Phàn Kỳ nhấn nút tắt TV, lấy bàn chải đánh răng vừa mua ra, mở bao bì ném vào thùng rác, đi tới nhà vệ sinh.
Trần Chí Khiêm súc miệng, nhường phòng vệ sinh cho cô.
Phàn Kỳ cầm lấy cốc đánh răng, lấy bàn chải đánh răng cũ ra đưa cho Trần Chí Khiêm: “Anh vứt giúp tôi.”