Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Chí Khiêm cầm lấy bàn chải đánh răng đến phòng khách ném vào thùng rác, túi nilon trong suốt bên cạnh thùng rác là áo ngực và quần lót, lại nhìn Phàn Kỳ đang đánh răng trong nhà vệ sinh. Cô đổi nhiều quần áo như vậy làm gì?
Phàn Kỳ đánh răng, lấy quần áo trong máy giặt ra rồi vào phòng, Trần Chí Khiêm tựa vào giường đọc sách.
Cô treo quần áo lên, kéo rèm tủ quần áo lại, đặt chậu nhựa vào nhà vệ sinh, chờ cô đi vào, Trần Chí Khiêm xuống giường, để cô lên giường.
Phàn Kỳ lên giường, kéo chăn, đang suy nghĩ trời rất nóng có nên đắp hay không?
“Em không mở điều hòa à?” Trần Chí Khiêm hỏi cô.
Phàn Kỳ sửng sốt một chút, tìm kiếm trí nhớ của nguyên chủ, nguyên chủ sợ nóng, thấy nhà người ta lắp máy điều hòa, cho nên ầm ĩ muốn lắp.
Cô nhìn thấy thứ gọi là điều hòa ở nội địa trên cửa sổ, nhưng khác với điều hòa trong ấn tượng của cô, thứ này không phân biệt máy trong ngoài, chỉ là một thể, một nửa ở ngoài cửa sổ một nửa ở bên trong, cô ấn mở công tắc, khí lạnh thì có, nhưng âm thanh của máy điều hòa này có thể so sánh với động cơ ô tô, quá ồn ào.
Phàn Kỳ nằm xuống, đắp chăn lên, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm máy điều hòa tạp âm ồn ào, mở thì ầm ĩ, tắt thì nóng, đúng là rối rắm.
Dù rối rắm thế nào, hôm nay cô cũng mệt rồi, làm đường siêu ngắn chắc chắn như múa trên mũi đao, là người nổi bật trong số đó, trái tim của Phàn Kỳ không phải lớn như bình thường, vừa nhắm mắt lại thế mà thật sự đã ngủ thiếp đi rồi.
Trần Chí Khiêm khép sách lại, nghiêng đầu nhìn về phía Phàn Kỳ đã ngủ say, có thể xác nhận cô cũng đã trở về, chỉ là có một số chỗ làm cho người ta khó hiểu, không suy nghĩ nữa đi ngủ thì hơn!
Dù sao đuôi hồ ly rất nhanh cũng sẽ lộ ra thôi, đến lúc đó ngả bài với cô, kéo cô về ly hôn là được rồi.
Trần Chí Khiêm nằm xuống, Phàn Kỳ trở mình, dựa vào anh, một chân dán lên đùi anh.
Trần Chí Khiêm chán ghét quay sang Phàn Kỳ, đang diễn vở kịch gì vậy?
Anh còn chưa hiểu, cả người Phàn Kỳ đã dán lại, vươn một cánh tay ôm lấy anh.
Trần Chí Khiêm kéo cô ra, gân xanh trên trán nổi lên, vừa định đánh thức cô, vạch trần vở kịch của cô, khiến cô tự giác một chút thu dọn đồ đạc, quay về Thượng Hải, bắp chân của anh bị cô đạp một cái, đạp một cái còn chưa đã, liên tiếp đạp mấy cái, giống như không đạp anh xuống giường thề không bỏ qua.
Trần Chí Khiêm ngồi dậy, bật đèn.
Chỉ thấy đầu Phàn Kỳ đã không còn nằm trên gối nữa, nằm nghiêng, bàn chân trắng nõn còn đang đạp khoảng không.
Trần Chí Khiêm xuống giường đứng lên, cô lăn tới, chiếm chỗ của anh, tứ chi dang thành hình chữ X mà ngủ. Cái tướng ngủ này, cũng không giống như là cố ý muốn quyến rũ anh đúng không?
Anh nhíu mày, còn muốn đánh thức cô không? Hay là xem xem? Có vẻ không ổn lắm.
Bên giường trống một khoảng lớn, anh lên giường, vào bên trong nằm xuống, hồi tưởng lại ký ức trước kia của mình, Phàn Kỳ chưa từng có tướng ngủ xấu như vậy? Lại nghĩ tới vừa rồi cô ăn một bát mì một quả trứng, lại ăn một phần cơm ngỗng quay, lúc trước buổi tối cô chỉ ăn dưa chuột và một ít rau dưa luộc, vì chuyện này, mỗi lần mẹ Phàn gọi điện thoại đều khuyên cô ăn cơm đàng hoàng.
Trần Chí Khiêm mang theo nghi hoặc mà nhắm mắt đi ngủ, anh đang ngủ, nghe thấy một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó là Phàn Kỳ kêu thảm thiết: “A…”