Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Hạnh không chú ý nên suýt chút bị đẩy ngã, cô ta ngẩng đầu nhìn mẹ chồng sải bước đi, lại nhìn xem ba chồng im lặng thờ ơ trước bộ dạng xấu hổ của cô. Lát sau, cô mới cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt bên hông, móng tay cắm vào da thịt ứa máu.
Du Quốc Hải vừa nhìn thấy nhà mình đã phấn khích xoa tay, đôi mắt đục ngầu lóe lên vẻ ham muốn.
Vừa nghĩ đến chuyện chỉ cách một bức tường chính là một người con gái da trắng nõn da, khuôn mặt đẹp đẽ, quần áo rách rưới rộng thùng thình cũng không che được dáng người yểu điệu của cô, Du Quốc Hải đã cả thấy nóng cả người.
Trong nháy mắt, bước chân anh ta càng vội vàng, đã lộ ra vẻ không chịu được nữa rồi.
Trong phòng bếp, Du Nhiễm đang ngồi xổm dưới đất, trên tay cầm một nhánh cây, đẩy muội lửa và vụn dưới bếp một hồi lâu chỉ thấy hai đốt khoai lang cháy đen xì. Nghe mùi khoai lang nước trong không khí, Du Nhiễm vô thức nuốt nước bọt một ngụm, bụng cô càng cồn cào, đau đến quặn lại.
Du Nhiễm còn đang chuẩn bị thừa dịp không có ai đến để ăn no căng bụng thì chợt nghe thấy tiếng cổng sân được mở ra. Cô run lên một cái làm khoai lang rớt xuống mặt đất.
Nhớ lại hành vi đáng ghê tởm của cả gia đình trong trí nhớ của chủ nhân cơ thể này, lông mi cô khẽ nhíu lại, vội vàng vùi củ khoai lang nướng xuống hố lò, sợ mùi quá nồng nên mở nắp lọ dưa muối cho mùi chua bốc ra.
“Nhiễm em, anh về rồi, em có muốn anh không hả?”
Du Quốc Hải chạy thẳng vào phòng bếp, khuôn mặt đỏ thẫm bừng lên vẻ hưng phấn, kích động. Khoảnh khắc nhìn thấy Du Nhiễm, đôi mắt hình tam giác của anh ta càng sáng đến giật mình.
Còn Du Nhiễm vô thức cuộc tay lại, lùi về sau một bước ngay thi anh ta tiếng lên.
Nhìn người đàn ông bước đến, hốc mắt anh ta trũng sâu, bộ dạng của một người đáng ông quá thèm khát, lại ngửi thấy mùi mồ hôi tanh tưởi trên người làm cô suýt chút còn suốt bỏ đi khả năng khứu giác của mình.
May mắn cô vẫn còn có thể suy nghĩ, ngay cả khi cô đột nhiên đến một nơi xa lạ thế này, có cảm giác khó chịu, cũng không biết làm sao, nhưng từ trí nhớ của cơ thể này, em biết trong thời đại này, cô không có sự tự do, chỉ có thể được bao bọc từ những người lớn, cha mẹ.
Ở đây, chỉ cần cô biểu hiện khác thường thì rất dễ gặp phiền phức.
Nhưng cho dù Du Nhiễm thuyết phục mình như thế, nhưng đến cùng cô vẫn là một cô gái mới lớn được cưng chiều. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm thấy tiếng gọi của tên đàn ông kia thật ghê tởm.
Anh trai?
Lớn chừng này cô cũng chưa từng nghe có người anh nào lại gọi em gái mình thử thế cả!
Du Nhiễm ghê tởm nắm chặt tay, muốn đánh mạnh người đàn ông này!
Nhưng cô chỉ bắt chước bộ dạng của chủ nhân cơ thế, hoảng sợ lùi lại, ngập ngừng không nói gì.
Du Quốc Hải rõ ràng đã quen với dáng vẻ này của Du Nhiễm cho nên anh ta cũng không thèm để ý.
Anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, mặc dù trên mặt đã phủ đầy tro đen nhưng vẫn khiến anh ta phải thèm nhỏ dãi.
“Nhiễm em, em thật là bất cẩn, nấu cơm mà sao lại làm bẩn mặt mình thế này, lại đây, anh lau cho em!”
Nói rồi, không đợi Du Nhiễm trả lời, anh ta đã vội vàng đưa tay sờ lên khuôn mặt cô, thậm chỉ cả cơ thể cũng áp tới.
Du Nhiễm đột ngột lui về sau, nhìn đôi bàn tay khô quắt và xấu xí của anh ta. Trước khi anh ta kịp tới, cô đã linh hoạt xoay người, chui ra khỏi chỗ anh ta, chạy ào ra sân.
“Mẹ sắp trở về rồi, anh để mẹ thấy thì không tốt đâu.” Du Nhiễm bắt chước vẻ sợ hãi của chủ nhân cơ thể, hoàng sợ xoa xoa góc áo.
“Không sao đâu, mẹ và những người khác còn ở phía sau ...” Du Quốc Hải vẫn muốn được chạm vào cô, người anh ta đã ngứa ngáy khó chịu rồi.
Anh ta đã cố ý vừa nghỉ làm là chạy về liền, không phải muốn hưởng một chút thì để làm gì chứ?
Nhưng còn chưa đợi anh ta nói xong, Trương Thúy Hoa đã lao thẳng đến, tức giận hung dữ đánh vào người Du Quốc Hải.