Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa nghĩ đến cả nhà họ Du, ánh mắt Du Nhiễm tối xuống.
Bên kia, Du Quốc Hải vừa tan làm, để dụng cụ làm nông xuống thì lập tức về nhà.
Anh ta mặc trên người một chiếc áo sơ mi bằng vải bố, trên áo vá vài mảnh vải xám xịt vì bụi, chiếc áo rộng thùng thình càng nổi bật vẻ gầy yếu của Du Quốc Hải. Anh mắt láo liên lộ ra vẻ không an phận, nhìn trộm thì nhìn mắt, mắt này quả thật không để lại ấn tượng tốt gì cho người khác cả.
Lưu Hạnh vừa buông dụng cụ làm nông xuống, vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng chồng mình đâu. Cô ta lập tức đến nỗi vỗ vào ngực: “Rõ ràng là muốn chết đây mà, mới làm xong đã vội vã chạy về gặp con nhỏ không biết xấu hổ đó!”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, hận không thể giết chết “con nhỏ” vừa được nhắc tới!
Trương Thúy Hoa đang khoe khoang với người thím bên cạnh rằng mình sẽ một cậu con rể chính thức, trên mặt còn lộ rõ vẻ tự đắc: “Thím không biết chứ, cũng nhờ cha tôi có tầm nhìn xa, mất nhiều năm như thế rồi vẫn để lại cho con cháu hôn nhân tốt như cô. Thím xem, nhà họ Lục là ai cơ chứ! Thế mà nghe nói có sản nghiệp thủ đô, nghe nói đi ra đi vào đều có bảo vệ canh gác cả!”
Mấy người phụ nữ vây quanh nghe Trương Thúy Hoa nói như vậy lập tức ánh mắt đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Đương nhiên, cũng có những người bình thường không ưa Trương Thúy Hoa, lập tức đâm vào một câu: “Cho dù gả cho người thành phố đó thì cũng là chuyện của con gái nuôi của bà, có liên quan gì tới bà đâu chứ?”
“Cũng không đúng, thậm chí bây giờ nhìn con bé còn yếu ớt đấy chứ, nhớ lúc trước con bé mới về thì xinh đẹp ra sao, rồi bây giờ nhìn lại đã xuề xòa đến mức nào rồi?”
“Thôi, con nuôi mà thôi? Ý bà nói con gái nuôi kiểu gì? Còn không phải nuôi từ bé để làm con dâu à? Cũng là chuyện vô đạo đức, nếu không sao con trai bà đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi còn không có con, thậm chí tiền bồi thường cũng chả có cũng chả có gi?”
“Hi hi...”
Đàn bà mồm mồm năm miệng mười, mỗi người một câu vốn dĩ rất nhỏ, không nghe ra là ai nói, cũng không biết họ nói gì rồi lại cười vang.
Mặt Trương Thúy Hoa chuyển từ đỏ sang trắng rồi lại sang đỏ, một lúc lâu sau, bà ta mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy người chứ thù ghét nói đi! Tôi còn chưa chê mấy người đâu! Đợi đến lúc con gái nuôi tôi đến thành phố rồi thì cũng có phúc cho tôi hưởng.
Lưu Hạnh bên cạnh cũng không có sắc mặt tốt, khuôn mặt căng cứng hơi cúi xuống, ánh mắt mang theo sự hận thù!
Cô ta lại bị người cười nhạo!
Nếu sớm biết nhà họ Du như thế này, dù có cho cô ta thêm mười cân lương thực thì cô ta cũng không chịu gả!
Trương Thúy Hoa vừa bị người trong thôn chế giễu, vốn dĩ còn muốn dựa vào việc con gái nuôi được gả cho nhà họ Lục để kiếm chút thể diện nhưng không ngờ, thay vì được ngưỡng mộ thì bà ta lại bị cười nhạo.
Vốn đã tức giận trong người, Trương Thúy Hoa vừa quay đầu lại đã thấy bộ dạng ủ rũ như mặc nợ của Lưu Hạnh. Ngay lập tức, bà ta tức giận đến nỗi mở miệng mắng to: “Đồ đần, rước cô về để làm gì chứ? May cho cô là nhà tôi đưa qua nhà cô hai mươi cân lương thực mới cưới cô về, kết quả thế nào cô xem, đã mấy năm rồi cũng không đẻ được một đứa!”
Nói đến đây, Trương Thúy Hoa càng tức giận: “Ngay cả gà mái nuôi nhiều cũng phải đẻ trứng. Cô còn không bằng gà mái, đến gà mái cũng còn có thể nấu canh!”
Bà ta hung hăng đẩy Lưu Hạnh sang một bên: “Đừng có cản đường, đúng là đồ sao quả tạ mà!”