Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mới mang thai bảy tháng, cô đã phải sinh non vì mệt mỏi quá độ. Cô con gái An An mặc dù được bảo toàn mạng sống nhưng cả đời chỉ được nằm trên giường bệnh để người khác chăm sóc. Năm An An tròn ba tuổi, lúc đó, La Chí An lại mắc căn bệnh về gan nghiêm trọng, vì để tìm bác sĩ nên họ chuyển đến thành phố S. Tống Chiêu Đệ hiến một lá gan cho anh, cuộc cấy ghép gan ấy để lại cho họ một món nợ khổng lồ chồng lên lưng. Nhưng sau đó, La Chí An cũng chỉ sống thêm được năm năm. Để trả nợ, mỗi ngày của cô đều bận rộng không khác gì chong chóng.
Trong thời gian khổ cực nhất, mỗi ngày cô chỉ ngủ được ba đến bốn tiếng. Bốn giờ sáng đã phải lái xe điện đi buôn bán hoa quả, đúng sáu giờ về nhà kịp lúc thay tã cho con, đến chín giờ mỗi ngày bận rộn giống con quay, nhất khốn khổ thời điểm một ngày chỉ có thể ngủ ba, bốn tiếng, buổi sáng ba bốn điểm cưỡi xe điện đi bán buôn rau quả hoa quả, hơn sáu giờ vừa vặn về nhà cho nữ nhi thay tã, mở bán đồ rồi đến chín giờ lại cho con gái ăn cơm, sau đó còn làm ba công việc khác, buổi tối còn làm thêm ở MacDonald.
Nhưng số phận vẫn không buông tha cho cô, năm cô ba mươi bảy tuổi, cuối cùng An An vì biến chứng mà qua đời, con bé chỉ sống được mười bốn năm. Cô chăm chỉ làm việc thêm mấy năm nữa, rốt cuộc cũng dành dụm đủ tiền, mua được một căn hộ. Muốn mở một chương mới hạnh phúc cho đời mình, nhưng lại trở về tuổi thơ bất hạnh chỉ trong nháy mắt!
Đây là cảm giác gì chứ? Thầy trò Đường Tăng lắm mới tìm thấy Phật, lấy được sách kinh mà chỉ trong nháy mắt như thế, chiếc thuyền nhỏ hạnh phúc của cô đã bị lật úp, kinh sách cũng chẳng còn!
Tống Chiêu Đệ đang dựa lưng vào tường, khóc không ra nước mắt thì đột nhiên có người hung hăng đạp một cái đến chỗ cô, dọa cô chỉ cần chút nữa là ngã nhào.
Tống Gia Bảo hét lên như một tên thủ ác: “Này bà chị, chết rồi à? Còn chưa chịu dậy hả?”
Tống Chiêu Đệ trừng trừng mắt thằng nhãi mười bốn mười lăm Tống Gia Bảo đứng trước mặt mình: “Mày kêu cái gì chứ!”
Lý Quế Hương, bốn mươi tuổi, thò đầu ra xen vào cậu chuyện: “Cơm xong rồi, mau ra ăn đi! Chiêu Đệ, lại đây giúp mẹ dọn cơm, Tiểu Bảo, hôm nay con cũng chưa muốn đến trường à? Mau đi rửa mặt đi!”
Tống Chiêu Đệ chết lặng nhìn họ.
Nếu là bình thường, Tống Gia Bảo sẽ không cư xử như thế này, dù sao cậu ta cũng phải đánh chị mình mấy nhát cho hả giận. Nhưng mà hôm qua cô lại đập đầu uy hiếp đến thế, đâu ai dám chắc cô có phát điên nữa hay không đâu chứ. Cậu ta hung hăng trừng cô một cái rồi đi tới phòng bếp, rửa mặt bên dưới bệ cửa sổ nhà bếp.
Chỗ thành bể có nhô ra một cái ống nhựa, nước bẩn chảy thẳng từ từ miệng bắn thẳng lên nền đất. Trên nền đất tích nước quanh năm, rêu xanh đã mọc đầy, bầy ruồi, bầy muỗi quay múa xung quanh bãi nước bẩn. Mấy con vịt đói đến mức gọi bậy cạc cạc. Trên tấm màn cửa sổ có một lớp bụi bẩn đen như bông, không biết làn khói dầu bám vào bụi ấy được bao lâu rồi.
Tống Chiêu Đệ lại bàng hoàng, nghĩ lại cảnh lúc trước rồi không hiểu vì sao lúc trước mình có thể sống trong hoàn cảnh này được chứ?
Sao có thể... bẩn đến như vậy?
A, cô nhớ rằng, vào năm trước, lúc thôn thống nhất lắp đặt ống nước máy. Những gia đình khác đều tranh thủ sửa chữa xây dựng thêm phòng bếp. Nhà bọn họ cũng muốn đỡ phiền phức nên đã xây một buồng rửa bên cạnh nhà bếp, kế bên cửa sổ.