[Thập Niên 90] Một Chiêu Đệ Trọng Sinh

Chương 4: Chương 4: Trứng vịt muối năm 1997 (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đường ống nước ở bên ngoài, mùa đông có khi còn đóng băng. Đường ống dẫn nước không được bố trí nên nước thải chảy khắp sân, mùa đông trơn trượt, mùa hè thì muỗi bay tứ tung.

Giống như những tấm rèm của trong phòng bếp đã lâu không được dọn dẹp, Tống Đại Minh, Lý Quế Hương và cả Tống Gia Bảo vẫn luôn giữ thái độ không nghe không biết, không hề cảm thấy việc này không tiện chút nào.

Tống Đại Minh vẫn là người rời giường cuối cùng như thường lệ. Lúc ngồi trên bàn cơm, trong làn hơi thở của ông ta còn có mùi thối của rượu, ông liếc mắt nhìn đứa con gái thứ ba của mình: “Không nhịn đói à?”

Tống Chiêu Đệ không đáp lời, cúi đầu ăn bánh bao, húp nước mì. Từ trưa hôm qua tới giờ cô chưa có cái gì để nhé vào bụng.

Kiếp trước sau khi cô đập đầu vào bàn thờ thì còn nhịn đói mấy ngày, tất cả nhận lại được chỉ có sự chết giễu và nhục mạ, còn mắc phải bệnh bao tử.

Lần này cô sẽ không tự ngược đãi mình nữa nên phải ăn một chút, uống một chút, cô muốn chăm sóc cơ thể mình thật tốt, sau đó rời khỏi gia đình khốn kiếp chỉ lợi dụng cô như thế này.

Tống Gia Bảo nhìn lướt qua Tống Chiêu Đệ, vừa thấy cô lấy trứng vịt muối đã lập tức dùng đũa đánh vào tay cô.

Tống Chiêu Đệ rụt lại tay: “Em có khùng không thế?”

Tống Gia Bảo cười khẩy: “Đến lượt chị à?” Nhà bọn họ có quy tắt ăn uống, thịt, trứng, thức ăn ngon, đàn ông đều được dùng trước, phụ nữ đương nhiên nếu không còn thì không có phần ăn.

Lý Quế Hương vội nói: “Tiểu Bảo, chị con ăn trứng thì sao chứ? Còn bốn năm cái mà.”

Bà ta lo lắng nhìn Tống Chiêu Đệ một chút, đứa nhỏ này cũng đừng vì cái trứng vịt lại tìm đến chết. Đập đầu vô bàn thờ không chết được, sông nhỏ phía sau cũng không xong. Chết thật, không phải quá cứng đầu sao?

Tống Gia Bảo không vừa ý. Cậu ta cầm cả bát trứng vịt bưng đến trước mặt mình: “Có cho chó ăn cũng không muốn cho chị ăn! Có bản lĩnh lại thì lại đập đầu vào bàn thờ nữa đi!”

Tiêu Chiêu Đệ không để ý đến hai cha con. Cô nuốt miếng cuối cùng của cái bánh bao rồi kêu: “Đại Hắc!”

Con chó đen lớn trong nhà lập tức ngoắt cái đuôi chạy tới.

Tống Chiêu Đệ giật lấy bắt trứng vịt, dạy đứng dưới hiên, nắng ngả trên đất, cô dùng một chân dẫm giẫm chứng đến nát nhừ: “Tiểu Bảo cho mày ăn đấy!”

Đại Hắc đơ vì người vì sung sướng. Nó kêu lên một tiếng, nuốt từng quả trứng vịt vào bụng.

Lý Quế Hương, Tống Đại Minh và cả Tống Gia Bảo đồng loạt không hiểu chuyện gì.

Thế này là thế nào?

Đứa con gái này lúc trước dù có chịu uất ức thế nào cũng chỉ trở nên nước mắt đầm đìa kìm nén, chẳng lẽ hôm qua đập đầu vào bàn thở là tâm thần luôn à?

Tống Chiêu Đệ lạnh lùng nhìn hai cha con Tống Gia Bảo: “Vịt nhà chúng ta, tất cả từ do tay con nuôi từ khi chúng mới nằm trong trứng, tất cả đều do con cho chúng. Vịt lớn vịt bé nhà chúng ta đều từ tay con chăm mà ra. Mỗi sáng sớm con gấp gáp chạy tới đường, ban đêm lại gấp gáp trở về. Vì để cho bọn chúng dai thịt, để nhiều đẻ trứng, con còn đi vớt ốc nước ngọt, đào giun. Mỗi một cái trứng vịt muối đều là con ướp thì sao không xứng để ăn nhỉ? Có cho chó cũng không muốn cho con ăn! Được rồi, thế thì cứ cho chó đi!”

Lợn, gà, chó vịt gì trong ngôi nhà này cũng còn đối xử với cô tốt hơn thế, ít nhất không đánh đập, mắng mỏ mỗi lúc cô làm cơm.

Tống Chiêu Đệ nói xong, đẩy ra cửa sau đi ra ngoài.

Ba người ở lại trừng to mắt nhìn chằm chằm nhau một hồi. Tống Đại Minh cuối cùng cũng phản ứng kịp, cầm cây chốt lên: “Con nhỏ chết dẫm kia! Sao mày dám làm chuyện như vậy!”

Lý Quế Hương sững sờ một lúc, tranh thủ thời gian bảo Tống Gia Bảo: “Nhanh giữ cha con lại!”

Tống Gia Bảo cười đắc chí, không đi một bức: “Đáng đời! Chị ta đáng bị như vậy!”

Chỉ là Tống Gia Bảo không thể toại nguyện.

Tống Đại Minh đuổi theo cửa sau của sân. Lúc ông ta tới cửa thì mới phát hiện Tống Chiêu Đệ đã khóa toàn bộ chốt lại. Đợi ông ta đi vòng được để đến lại cửa sau thì Tống Chiêu Đệ đã chạy mất xác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.