Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không cần đâu anh Lưu Dự, anh đừng khách sáo quá, sao chúng em có thể nhận tiền của anh được.”
Hạ Lâm từ chối đầu tiên, sau đó Lý Tú Cầm và Hạ Chí Dân cũng bày tỏ thái độ của mình.
“Tiểu Lưu, cháu tới nhà đã là vui lắm rồi, nói chuyện tiền nong gì cứ, sau này có thời gian, cháu nhớ thường xuyên qua nhà chú thím chơi nhé.”
Hạ Chí Dân cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta có duyên với nhau, cháu chờ một lát, để chú mượn xe đưa cháu lên thị trấn, bằng không cháu không thể đi được đâu, lên muộn quá cháu cũng không thể trở về được.”
Từ thôn đến thị trấn không có xe buýt, đi bộ một mình cũng phải mất nửa tiếng, Lưu Dự còn phải trở về thành phố nữa, trong thị trấn không có xe về thẳng thành phố, anh ấy phải lên huyện chuyển xe mới được.
Hạ Chí Dân đi tới nhà trưởng thôn mượn máy cày trở lại, chở Lưu Dự đi lên thị trấn, trên đường đi gặp phải người trong thôn, mọi người đều tò mò nhìn Lưu Dự.
“Đây chính là phóng viên tới từ thành phố hả?”
“Người ta là ngươi có văn hóa, bài cậu ấy viết ra được đăng lên báo đấy.”
“Cậu nhóc này, vừa nhìn đã biết là người từng đọc rất nhiều sách, khác hẳn với những thằng nhóc trong thôn chúng ta.”
Người trong thôn khen ngợi rất thẳng thắn, làm Lưu Dự nghe xong khó tránh khỏi thẹn thùng, đồng thời cũng rất thích bầu không khí trong thôn, mặc kệ là người nhà họ Hạ, hay là những người dân thôn có duyên gặp một lần, bọn họ đều lộ vẻ hiền lành và ấm áp.
Điều khiến anh ấy ấn tượng nhất, chính là cô gái mặc váy màu vàng tươi, ngồi ở dưới tàng cây sơn chi dạy học kia, ngay cả khi đã về thành phố, trong lòng anh ấy vẫn nhớ như in những rung động trong lần đầu gặp gỡ đó.
“Phóng viên Lưu này không tồi đâu, sau này các con tìm đối tượng cũng phải tìm người giống như phóng viên Lưu, có văn hóa, tính cách cũng tốt.”
Lưu Dự vừa rời đi, Lý Tú Cầm đã bắt đầu khen ngợi Lưu Dự, mấy chị em nghe thấy vậy đều hơi bất đắc dĩ đưa mắt nhìn nhau, không biết bắt đầu từ lúc nào, mẹ già thấy ai vừa mắt là lại cảm khái mấy câu, các cô thật sự rất bất lực.
“Mẹ ơi, nhà chúng ta chỉ có bốn đứa con gái thôi, theo cái kiểu mẹ nhìn thấy ai thích hợp cũng muốn người ta làm con rể mẹ, vậy chỉ có bốn đứa chúng con là không đủ, lúc ấy mẹ phải sinh thêm mấy người nữa mới được.”
Người nói ra những lời nghịch ngợm này tất nhiên là Hạ Lâm, nghe cô ấy nói xong, Lý Tú Cầm chỉ muốn xé miệng của cô ấy.
“Các con nghe xem, đây là lời con gái con đứa nói ra à? Mẹ lại chẳng phải muốn tốt cho các con, các con mà không lấy chồng có tiền đồ, có tính tình tốt, vậy nửa đời sau của các con chỉ có khổ thôi.”
Dù sao bọn họ cũng là con gái nông thôn, tuy thi đỗ đại học, nhưng tài nguyên có hạn, nếu cứ dựa vào sự giới thiệu của người khác, bọn họ cũng không thể quen biết con trai thành phố, người trong thôn thích hợp với các cô lại quá ít, dễ dàng rơi vào cục diện khó xử “Cao không được thấp cũng không xong“.
Hạ Hòa thấy mẹ thật sự không vui, vội vàng an ủi: “Mẹ ơi, tiểu Lâm chỉ nói chơi thôi, chúng con hiểu ý mẹ mà.”
Cô ấy vừa nói vừa âm thầm ra hiệu cho Hạ Lâm, để Hạ Lâm vội nói mấy câu khen ngợi dỗ dành cô ấy.
Buổi tối hôm đó, Lưu Dự vừa về đến nhà đã bắt tay vào viết bản thảo, đến cơm cũng không cả ăn, vẫn là mẹ anh ấy bưng đến trong thư phòng cho anh ấy.
“Tiểu Dự, công việc có quan trọng cũng không thể không ăn cơm được, hôm nay con về muộn, trong nhà cũng không có đồ ăn gì, mẹ nấu tạm cho con tô mì, con mau ăn nhân lúc còn nóng đi.”
Điều tối kỵ nhất khi viết lách là bị làm gián đoạn, Lưu Dự hiện đang có linh cảm viết bài, muốn viết một mạch cho xong, vì vậy những lời mẹ anh ấy nói cũng coi như là vào tai trái lại ra tai phải luôn.