Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chị dâu không lên tiếng, nhưng Cố Nguy có thể đoán được vẻ mặt bất đắc dĩ của chị dâu.
Mẹ anh lại nói: “Mẹ chỉ mong chúng nó có chút gì đó. Dù sao cũng đính hôn rồi, theo đạo lý Tiểu Thanh chính là con dâu của nhà họ Cố chúng ta. Nhà chúng ta giờ chỉ có một đứa bé là Trạch Trạch, mẹ chỉ mong lúc nào đó có thể có thêm một đứa nữa, mà tốt nhất là sinh đôi, trai gái đủ cả.”
Cố Nguy bật cười, anh sợ rằng phải để bà thất vọng rồi, bởi chuyện bà trông chờ đều không xảy ra.
“Mẹ, đừng nói nữa. Cố Nguy đã ra ngoài rồi.”
“Ôi?”
Bà ngẩng đầu, giọng nói lại lộ ra chút mất mác.
“Thằng nhóc này sao lại ra ngoài rồi. Cơ hội tốt như vậy cũng không biết nắm bắt.”
Có bản lĩnh như vậy cũng không làm được cái gì. Ôi, xem ra sự trông chờ của bà lại vô vọng rồi. Cháu trai cháu gái gì đó, không biết phải chờ tới khi nào mới có đây.
Trên đường trở về từ đại viện, Tôn Giai Dung nói chuyện với chồng.
“Mẹ rất thích Hạ Thanh, bây giờ đã bắt đầu chờ mong cháu trai cháu gái rồi.”
Cố Vanh lái xe, mắt chăm chú nhìn về phía trước, chỉ thuận miệng trả lời: “Cũng bình thường thôi, tuổi mẹ anh đã cao, Trạch Trạch lại lớn rồi, đương nhiên bà sẽ muốn trong nhà có một đứa bé cho náo nhiệt.”
“Vậy là anh xem thường mẹ rồi. Không phải mẹ muốn một đứa đâu, mẹ muốn một lần sinh ra hai đứa kia kìa.”
Cố Vanh cười: “Cứ để mẹ hy vọng đi, hi vọng một chút cũng không phạm pháp.”
Tôn Giai Dung cũng cười theo. Đúng là như vậy, nghĩ trong lòng thì không phạm pháp. Giống như cô ta vậy, thỉnh thoảng trong lòng cũng có chút ghen tỵ nhưng chung quy chỉ là nghĩ một chút vậy thôi. Cô ta biết so đo cũng chẳng để làm gì. Cô ta có chồng, có con trai, có công việc vẻ vang và cuộc sống như ý, quả thật không cần phải hâm mộ người khác.
Có lẽ cũng không phải cô ta hâm mộ cuộc sống của người khác, hoặc là hâm mộ những người được người khác yêu thích nhiều hơn, chẳng qua là cô ta hâm mộ đối phương trẻ tuổi phóng khoáng, hâm mộ thanh xuân mà mình không thể trở về được nữa.
Hơn ba mươi tuổi, Tôn Giai Dung cảm thấy mình đã trở nên già rồi.
Sẩm tối lúc về trường, Hạ Thanh có đi ngang qua trường học của Hạ Văn và mang chút đồ ăn cho con bé. Hôm nay là ngày lễ mà, một người làm chị như cô ở xa không lo cho em được thì thôi, chứ ở gần thì cô vẫn phải làm tròn trách nhiệm của người chị, không thể không hỏi han gì đến em gái được.
Trước kia Hạ Thanh đã từng tới kí túc xá của Hạ Văn. Cố Nguy dừng xe dưới tòa kí túc xá xong thì Hạ Thanh quyết định cô sẽ tự vào kí túc tìm, tiện hơn là đứng dưới gọi.
Cô tháo dây an toàn, nói: “Em đem đồ lên trên, anh ở dưới này đợi em một lúc nhé.”
Tất nhiên là Cố Nguy không có ý kiến gì, anh gật đầu đáp: “Được, em đi đi.”
Hạ Thanh xuống xe bước vào cổng kí túc xá. Lúc đi qua cầu thang, quản lí kí túc xá thấy cô giống sinh viên, còn tưởng cô là sinh viên của trường mình nên không ngăn cản, để Hạ Thanh đi lên.
Cửa phòng kí túc của Hạ Văn rộng mở. Hôm nay là ngày lễ, cả ngày không cần phải đi học, vào giờ này hầu như chẳng mấy người còn ở kí túc xá. Hạ Thanh dừng bước bên lối vào và gõ cửa, cô nhìn vào bên trong phòng, thấy Hạ Văn đang ngồi đọc sách trước bàn học. Nhìn cô ấy có vẻ không ăn nhập với bầu không khí sôi nổi, vui vẻ trong phòng.
“Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên, mấy cô gái quay đầu nhìn, vẫn có người nhớ Hạ Thanh, ngạc nhiên gọi Hạ Văn.
“Chị, sao chị tới vậy?”
Hạ Văn úp quyển sách trong tay xuống bàn rồi nhanh chóng bước ra ngoài phòng kí túc.
“Hôm nay là ngày lễ, chị mang cho em chút đồ ăn này.”
Một đống đồ ăn thế kia, có gần nửa là đồ ăn từ nhà học Cố, còn có cả KFC, bánh kem với hoa quả mà Hạ Thanh bảo Cố Nguy dừng xe lại xuống mua, đều là những thứ mà các em gái thích ăn cả.
“Woa, nhiều thế! Chị, chị tốt bụng quá.”
“Đem vào cho bạn ăn cùng nữa nhé.”
Bạn cùng phòng của Hạ Văn ngại ngùng cười. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, lúc này đều nói vài câu êm tai.
“Hạ Văn, cậu hạnh phúc ghê, mình mà có chị gái giống vậy chắc đến nằm mơ mình cũng phải tỉnh dậy vì cười luôn ấy.”
“Tuyệt quá, ngày lễ còn nhớ đến cậu, mang đồ ăn cho cậu, ở nhà chị mình chỉ thích giành ăn với mình thôi.”
Hạ Văn đặt hết đống đồ lên bàn, mở từng gói ra bảo mọi người lấy ăn tùy thích, coi như tự phục vụ.
“Chị hai bảo chị hỏi xem khi nào thì em được nghỉ, đến lúc đó chúng ta cùng về nhà.”
Hạ Văn nghi hoặc hỏi: “Chị hai cũng về à?”
“Ừm, nhưng mà chúng ta chỉ về khoảng độ một tuần thôi. Chị hai còn có công việc, chị cũng đi thực thập nên phải nhanh chóng quay lại.”
“Chị, em cũng muốn tìm việc làm thêm, nghỉ hè nhiều đứa bạn em ở lại đi dạy kèm lắm.”