[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 49: Chương 49: Báo cáo (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thấy Hạ Lâm đứng ở cạnh đó không điền đơn, anh ta hỏi: “Vậy bạn học này...?”

Hạ Lâm mỉm cười giải thích: “Tôi không phải là sinh viên đại học Thanh Hoa, tôi đưa em gái tới, lát nữa sẽ đi luôn.”

Đàn anh đeo kính gật đầu: “Được, vậy bạn học Hạ Thanh, em qua bên này nghỉ ngơi trước đi, chờ đủ người chúng ta sẽ xuất phát.”

Lúc này đã có khoảng mười sinh viên mới đang đợi, mọi người đều xách theo bao lớn bao nhỏ đi, so sánh ra, Hạ Thanh chỉ có một chiếc valy hành lý đúng là “Hành trang nhẹ nhàng ra trận“.

Cô quay sang nói với chị hai: “Chị ơi, em ở đây chờ là được rồi, chị bắt xe từ đây về trường có tiện không?”

Hạ Lâm thật sự không nỡ tách ra với em gái, cô ấy giang tay ôm lấy Hạ Thanh.

“Đừng lo, chị quá quen với đoạn đường này rồi. Vậy chị đi trước đây, chị đã ghi số điện thoại ký túc xá cho em rồi, rảnh thì nhớ gọi điện thoại cho chị nhé.”

Những năm chín mươi, điện thoại di động đã được bày bán, nhưng giá cả quá đắt, không phải gia đình nào cũng có thể mua được. Mấy chị em Hạ Thanh đương nhiên là không có, nhưng tòa nhà ký túc xá đại học đều sẽ trang bị điện thoại công cộng, chỉ cần mua thẻ điện thoại là có thể gọi, cũng rất tiện.

Hạ Thanh đưa mắt nhìn chị hai rời đi, đến khi bóng lưng của Hạ Lâm chìm trong biển người mới xoay người kéo valy hành lý ngồi vào trên ghế nghỉ ngơi.

Trong số các sinh viên mới chờ lên đường, chỉ có hai nữ sinh, một người trong số đó là bạn nữ mặt tròn rất đáng yêu vừa ngồi xuống bên cạnh Hạ Thanh, đối phương chủ động bắt chuyện với Hạ Thanh.

“Chào bạn, mình học khoa Cơ Điện, cậu học khoa nào?”

“Kinh tế.”

“A, điểm chuẩn ngành kinh tế cao lắm, cậu thi được bao nhiêu điểm?”

“Bảy trăm hai mươi sáu.”

Hạ Thanh vừa nói ra số điểm này, cô gái mặt tròn “Oa “ lên kinh ngạc: “Cậu giỏi thật đấy, người đạt điểm cao nhất tỉnh mình cũng chỉ 725 điểm thôi, cậu là người tỉnh nào?”

Hai bạn nữ xa lạ ngồi nói chuyện với nhau giữa ga tàu ồn ào nóng nực, chờ đến khi đàn anh đeo kính dẫn bọn họ ra chỗ bãi đậu xe, hai người đã là bạn tốt của nhau.

“Tuy chúng ta không học cùng một ngành, nhưng đều cùng một trường, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội gặp nhau.”

Niềm vui của Diệp Hiểu Mẫn cũng lây sang cho Hạ Thanh, khơi dậy lòng nhiệt tình với cuộc sống đại học trong cô.

Có thể là do đã từng học đại học, Hạ Thanh không có quá nhiều mong đợi với cuộc sống đại học. Với cô, học đại học cũng chỉ như lấy một loại văn bằng chứng chỉ mới, nhưng với những sinh viên mới, đây lại như một sự khởi đầu. Càng tiếp xúc nhiều với bọn họ, suy nghĩ trong cô càng thay đổi, cô cũng nên tích cực đối mặt với cuộc sống bốn năm tới.

Để tiện cho các sinh viên mới làm thủ tục nhập học, tất cả thủ tục nhập học đều được làm ở phòng giáo vụ. Đàn anh đeo kính đưa các sinh viên mới tới trường, rồi hướng dẫn cho bọn học đi tới phòng giáo vụ.

Đại học Thanh Hoa là trường đại học có bề dày lịch sử, trong khuôn viên trường vẫn còn lưu giữ được nhiều công trình kiến ​​trúc từ thế kỷ trước, là trường đại học hàng đầu cả nước, các tân sinh viên đều không giấu nổi cảm xúc thán phục và ngưỡng mộ.

Nhìn thấy Hạ Thanh không biểu lộ cảm xúc gì Diệp Hiểu Mẫn hỏi: “Tiểu Thanh, cậu không thấy hào hứng à?”

Hạ Thanh cười nói với cô ấy: “Mình rất hào hứng, chỉ là con người mình khá nội liễm a.”

Cô thật sự không muốn nói mình đã tới khuôn viên trường đại học Thanh Hoa rất nhiều lần rồi, tuy đời trước cô không học ở đại học Thanh Hoa, nhưng các cuộc thi thường xuyên được tổ chức ở đây, với tư cách là thí sinh dự thi, Hạ Thanh đã không còn lạ gì với trường này nữa. Tuy nhiên, đại học Thanh Hoa trước kia cô nhìn thấy đã được cải tạo lại, lúc này có rất nhiều công trình kiến trúc còn chưa bắt đầu xây dựng, vì vậy tổng thể vẫn có sự khác biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.