[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 219: Chương 219: Chiếc nhẫn kim cương hồng (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ngoài ra bọn họ còn có thể chọn các trụ sở chính của các ngân hàng lớn, tổ chức tài chính lớn, công ty chứng khoán, công ty đầu tư hoặc ngân hàng có vốn nước ngoài v.v

Hạ Thanh còn phải tiếp tục học nên tạm thời không cần cân nhắc đến phương hướng công việc tương lai. Nhưng nhân dịp nghỉ hè đến Thắng Uy Danh tích lũy thêm chút kinh nghiệm làm việc thì đúng là một lựa chọn vô cùng tốt. Phải biết, theo chiều sự phát triển của Thắng Uy Danh, yêu cầu đối với nhân viên lại ngày càng cao, nhận được lời mời phần nhiều đều là những người tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng.

“Công việc thích hợp với mình mới là điều quan trọng nhất. Chị còn định nói với Tiểu Văn, bảo con bé nghĩ xem bản thân thích cái gì, sau này tìm được công việc liên quan đến những việc mình có hứng thú mới vui vẻ.”

Giống như bản thân Hạ Lâm, công việc hiện tại của cô chẳng liên quan gì đến chuyên ngành đại học, nhưng cô vẫn tìm thấy niềm vui trong công việc, lại có thể tìm được một người yêu tri kỷ nữa chứ.

Tết Đoan Ngọ, Hạ Thanh phải đến đại viện ăn lễ cùng với người nhà họ Cố. Hôm nay, gia đình Cố Vanh cũng sẽ trở về.

Trừ bánh ú ra, Hạ Thanh còn thuận đường mua thêm trái cây rượu Hùng Hoàng, rượu Hoa Quế, tất cả đều là những món thường dùng trong tết Đoan Ngọ.

“Ôi chao, sao lại mua nhiều đồ thế này, trong nhà đều có mà.”

Không những bạn bè thân thích tặng đồ, mà còn có cấp dưới của hai vợ chồng già nữa. Bà đang rầu không biết giải quyết đống đồ thế nào. Bình thường trong nhà chỉ có hai người bọn họ, hai miệng ăn sao mà hết được?

Hạ Thanh cười giải thích: “Đều là hợp lẽ thôi ạ. Cháu nhìn thấy rồi tùy tiện mua chút thôi.”

Vừa nói, cô vừa lấy sợi dây đeo kính từ trong balo ra tặng bà, “Dì ơi, lúc đi dạo phố cháu thấy cái này. Không phải lần trước dì nói muốn mua một cái sao?”

Bà “Ôi chao” một tiếng, nhận lấy sợi dây trong tay Hạ Thanh, vô cùng vui vẻ.

“Cháu mua cho dì hả? Thật tốt quá, dì còn đang định hôm nào lên phố mua đây. Vẫn là Tiểu Thanh hiểu chuyện, biết dì thiếu cái gì là mua về cho dì.”

“Dì, chỉ một cái dây kính mà thôi, nào có tốt như dì nói.”

Bình thường, bà mua cho cô không ít đồ, lại thương cô vẫn còn đi học mà cho tới giờ vẫn không để cô tốn tiền. Hạ Thanh vẫn luôn cảm kích trong lòng.

Tôn Giai Dung ngồi một bên nghe thấy lời này có chút không vui. Mẹ chồng nói lời này giống như nói Tôn Giai Dung làm con dâu lớn lại không hiểu chuyện, nhưng dù có ý kiến đi nữa thì Tôn Giai Dung cũng chỉ có thể để trong lòng, không thể biểu hiện ra ngoài. Những gia đình như nhà họ Cố vô cùng coi trọng nề nếp trong nhà, tôn trọng bề trên chính là điều quan trọng nhất của người làm dâu.

“Nghe nói em tốt nghiệp trước hạn hả?”

Trước khi dọn cơm còn một khoản thời gian ngắn, lúc này chỉ có Hạ Thanh và Tôn Giai Dung ở phòng khách. Tôn Giai Dung chủ động nói chuyện với Hạ Thanh.

“Dạ, trước khi nghỉ, học hết học phần, luận văn được thông qua là được ạ.”

Hạ Thanh tạm thời không biết Tôn Giai Dung có ý gì, tốt hay không tốt. Mặc dù cô và Tôn Giai Dung đã gặp mặt mấy lần, nhưng chân chính nói chuyện với nhau lại không nhiều. Phần lớn thời gian Tôn Giai Dung chỉ yên tĩnh ngồi một bên, chỉ khi người trong nhà chủ động nói chuyện với cô ta thì cô ta mới mở miệng.

Tôn Giai Dung nhận ra Hạ Thanh không được tự nhiên, nên cười nói: “Chị nói chuyện tương đối thẳng thắng, có câu nào không xuôi tai thì em cũng chớ để tâm.”

Hạ Thanh cũng gật đầu cười, nếu mà nói chuyện thẳng thẳng thì cô cũng không để ý, chỉ cần đối phương không có biểu hiện đối địch quá rõ ràng với cô là được. Cứ nhìn trước mắt, người chị dâu tương lai này của cô mặc dù không nhiệt tình lắm, nhưng đó giờ lại không thể hiện rõ ràng ý đối địch với cô, vậy nên cô cũng không để ý đến sự không nhiệt tình của cô ta. Hai người, bất kể là tuổi tác, trạng thái sinh hoạt hoặc lối suy nghĩ đều có những bất đồng rất lớn, giữ khoảng cách xa xa như vậy vẫn tốt hơn làm bộ làm tịch.

Trong bữa cơm, Hạ Thanh cũng uống một ly rượu Hoa Quế nhỏ. Rượu rất cay còn có hương Hoa Quế nhàn nhạt. Bà hỏi đến chuyện kết hôn, đầu tiên là trưng cầu ý kiến của Hạ Thanh, sau đó sẽ cùng cha mẹ Hạ Thanh bàn bạc.

“Chị cháu sắp kết hôn rồi, cháu không muốn thời gian kết hôn gần chị cháu quá.”

“Vậy tháng Mười Một thì sao? Hay là tháng Giêng?”

Hạ Thanh có chút do dự, chủ yếu là mùa đông quá lạnh, không thể nào mặc quần áo đẹp được. Mặc dù bình thường cô cũng không thích trưng diện lắm, nhưng kết hôn một đời chỉ có một lần, đương nhiên cô muốn ăn mặc đẹp một chút.

Bà nhìn Hạ Thanh do dự, sợ cô không chịu cả hai phương án, vậy thì phải kéo dài tới sang năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.