[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 226: Chương 226: Chuẩn bị cho trang web (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Hãy tưởng tượng, nếu mọi người thông qua trang web của chúng ta mua sắm các sản phẩm nước ngoài như túi xách, quần áo, giày dép, thực phẩm, sản phẩm kỹ thuật số mà không cần ra nước ngoài, không cần lưu trữ, chỉ cần trả phí vận hành trang web. Đất nước chúng ta có hơn một tỷ người, với thị trường khổng lồ như vậy, dù chỉ chiếm được 1% người dùng thì lợi nhuận thu về cũng khá đáng kể. Sau này trang web phát triển thì người dùng cũng sẽ tăng lên, chúng ta có thể mở không gian quảng cáo dành riêng cho người bán, thậm chí tính phí quảng cáo hợp lý mà không cần thu thêm bất kỳ khoản chi phí nào.”

Viễn cảnh mà Hạ Thanh vẽ ra khiến trong lòng Quang Lỗi trào dâng cảm xúc kích động. Là trưởng bộ phận marketing, anh ta biết mình có thể nhận được bao nhiêu lợi ích nếu những chuyện này được hoàn thành.

“Tôi đã bị chinh phục rồi, nếu có thể làm được như những gì cô nói, tôi có thể

đảm bảo Thắng Danh Uy sẽ trở thành công ty hàng đầu ở Trung Quốc.”

Thậm chí anh ta còn đổi xưng hô của Hạ Thanh, trước đây đều gọi cô là tiểu Hạ, bây giờ thành quản lý Hạ. Hạ Thanh đã dùng chính thực lực của mình để trở thành người phụ trách dự án này.

Sau cuộc họp, các thành viên trong tổ Internet đã cầm theo PPT của Hạ Thanh trở lại văn phòng, trước khi rời đi không quên tham khảo ý kiến của Hạ Thanh về một số vấn đề chuyên môn.

“Xin lỗi tổ trưởng Thi, chuyên ngành của tôi không phải máy tính nên không thể đưa ra hướng dẫn chuyên môn cho mọi người được. Mọi ý tưởng đều cần mọi người thực hiện, mọi người mới chính là những nhà ảo thuật tài ba.”

“Tôi thật sự bị cô thuyết phục rồi, không ngờ tổng giám đốc Cố tuổi trẻ đã thành lập một công ty lớn như vậy, ngay cả vợ cũng tài giỏi như thế. Cường cường kết hợp, sau này chắc chắn hai vợ chồng có thể hoành hành trên thương trường.”

“Haiz, chúng ta theo không nổi, nếu dự án này không làm tốt, tôi còn không có tiền để cưới vợ. Tốt nhất vẫn nên làm việc chăm chỉ, đạt được thành quả càng sớm càng tốt.”

Mọi người đều đồng ý với lời này, càng có thêm động lực để làm việc.

Chạng vạng tối, Cố Nguy vừa về công ty đã nghe thấy thành tích tuyệt vời của Hạ Thanh.

Trong phòng tổng giám đốc, Trương Lai thở phào nhẹ nhõm nói: “Vợ sắp cưới của anh giỏi thật, ngay ngày đầu tiên đã chinh phục được tất cả đám người mắt cao hơn đầu trong tổ Internet rồi, không cần bổ nhiệm cô ấy đã là quản lý Hạ rồi.”

Khóe miệng Cố Nguy không thể che giấu được nụ cười, cảm thấy vô cùng tự hào, thiếu chút nữa đã chói mù mắt Trương Lai.

“Còn cần cậu nói à, cô ấy không giỏi thì sao tôi lại thích?”

Trương Lai thở dài, nhịn không được nói vài lời với anh bạn tốt: “Còn quá sớm

để nói câu này, bây giờ thích, sau này mới biết có vợ giỏi khó khăn như thế nào.”

Người đàn ông nào không phải rồng trước khi kết hôn, lấy vợ xong thì biến thành sâu. Chính Trương Lai bị Tạ Tiêu Ngữ dạy thành ngoan ngoãn, chuyện gì cũng phải báo cáo, không gì có thể thoát khỏi con mắt của vợ anh ấy, còn quản anh ấy nhiều hơn cả mẹ.

“Tôi khác với cậu, dù sao tôi không có sở thích xấu nào cả, tôi bằng lòng để cô ấy quản mình.”

Trương Lai nghẹn lời, Cố Nguy đúng là không có những sở thích xấu gì, không thích giao lưu, không hút thuốc hay uống rượu, không thích nhảy disco karaoke. Thậm chí cuộc sống riêng tư của anh còn sạch sẽ hơn một chiếc khăn mặt.

“Được rồi, tôi nói không lại anh, hai người là một cặp đôi hoàn hảo, chúc hai người sẽ có một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi.”

Nói xong, anh ấy đứng dậy muốn rời đi, Cố Nguy cười nhắc nhở: “Đừng quên chuẩn bị một phong bao lì xì lớn đấy.”

Trương Lai chắp hai tay sau lưng làm ký hiệu OK.

“Yên tâm đi, chuẩn bị cả rổi, chờ ăn rượu cưới của anh thôi.”

Trên đường đến nhà hàng ăn cơm, Cố Nguy nhắc đến cuộc họp buổi chiều: “Nghe nói buổi họp hôm nay của quản lý Hạ khiến mọi người trong bộ phận vận hành kinh ngạc.”

Hạ Thanh mỉm cười liếc anh: “Có hơi nói quá rồi, em chỉ nêu một vài ý kiến mà mọi người đều đồng ý thôi mà?”

Cố Nguy cười nắm tay Hạ Thanh, khen ngợi: “Vợ sắp cưới của anh thật tài giỏi.”

Hạ Thanh ngạc nhiên nhướng mày: “Sao anh lại gọi em như thế?”

Cố Nguy hỏi: “Em không thích à?”

Hạ Thanh lắc đầu: “Không, chỉ là hơi đột ngột thôi.”

Kể từ khi quen biết, anh luôn cư xử như một người đàn ông rất lịch thiệp. Cho dù đã đính hôn, anh cũng không bao giờ có bất kỳ lời nói hay hành động nào đi quá giới hạn. Các bạn cùng phòng đã rất ngạc nhiên khi thấy mỗi ngày anh đều đưa cô về ký túc xá đúng giờ, dù sao thì họ cũng đã đính hôn rồi, thỉnh thoảng có ngủ qua đêm bên ngoài cũng là chuyện dễ hiểu.

“Nếu như em không khó chịu thì anh muốn gọi em như vậy, cảm giác như mối quan hệ của chúng ta trở nên khăng khít hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.