Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tiểu Hòa, có đói bụng không, mẹ đã gọi điện thoại cho bác gái, bác gái tập tức bưng thức ăn tới.”
Hạ Hòa cười hơi yếu ớt, sinh sản bình an, còn có nhiều người nhà quan tâm cô ấy như vậy, bây giờ cô ấy cảm giác được hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Trở lại phòng bệnh, mọi người cẩn thận sắp xếp Hạ Hòa và em bé cùng một chỗ, em bé đang ngủ ngoan, mọi người nói chuyện đều không tự giác giảm âm lượng xuống sợ đánh thức nó.
“Thằng nhóc hơn ba ký mập mạp, Tiểu Hòa con vất vả rồi, đợi lát nữa phải bồi bổ thật tốt.”
“Mẹ, con không có vất vả gì, đây đều là chuyện con nên làm.”
Nếu như nói trước đó cô ấy có thân phận là con gái, con dâu và vợ, sau này cô ấy lại có thêm một thân phận đó chính là mẹ, làm mẹ thì chắc chắn là được, làm mẹ đứa bé toàn thân luôn luôn tràn đầy năng lượng.
Không bao lâu sau thì bác gái tới, đem đến hai cái ấm giữ ấm, chứa canh gà, cháo gạo đường đỏ, còn có thức ăn kèm.”
“Tiểu Hòa có đói bụng không, tranh thủ thời gian ăn cơm canh gà này bác nấu đến trưa, còn bỏ đương quy bổ khí, con vừa sinh xong khí hư, cần bồi bổ.”
Chử Nguyệt Lan tiếp nhận lấy ấm giữ ấm, chuẩn bị bát đũa cho Hạ Hòa, bên kia bác gái rảnh tay đi xem Tiểu Bảo.
“Ôi chao, thằng nhóc này mập mạp, y hệt dáng vẻ Tiểu Dự khi còn bé, mắt phượng, lớn lên nhất định đẹp trai.”
Mấy chị em Hạ Thanh cười, lời này Lý Tú Cầm cũng vừa nói, nhưng mà bà nói bé con lớn lên giống chị cả khi còn bé.
Lưu Dự đỡ Hạ Hòa ngồi dậy, phía sau lưng lót gối đầu, chăn, để cô ấy thoải mái dựa vào, sau khi chuẩn bị xong, Chử Nguyệt Lan để Lưu Dự dẫn mấy người Lý Tú Cầm đi ăn cơm, ăn xong thì về ở nhà trong tiểu khu.
“Chăn đệm gì đấy đều ở trong ngăn kéo, chị sui, hôm nay các chị về nhà tôi đi, muộn như vậy đi về chúng tôi cũng không yên lòng.”
Lý Tú Cầm do dự một cũng cũng lập tức đồng ý, mặc dù không muốn thêm phiền phức cho sui gia, nhưng trong lòng bà càng quan tâm con gái lớn và cháu ngoại lớn hơn.
“Được, nhưng mà bọn họ đi là được, ban đêm tôi ở lại giúp đỡ chăm Tiểu Hòa và Tiểu Bảo.”
Con gái nhà mình, chắc chắn mình chăm sóc sẽ dễ dàng hơn.
Chử Nguyệt Lan cũng không phải người già mồm, lúc này bà ấy lại sắp xếp lần nữa, bà ấy và Lý Tú Cầm ban đêm ở lại chăm nom Hạ Hòa và em bé, những người khác đi về nghỉ, sáng ngày mai Lưu Dự lại đến chăm sóc.
Sau khi sinh bé con ra thì phải đặt tên, trước đó bởi vì không biết là bé trai hay bé
gái nên không nói trước, về phần xưng hô “Tiểu Bảo” như thế này, cũng chỉ là mọi người biểu đạt lòng yêu thích mà thuận miệng kêu thôi.
“Hạo Hiên nghe thế nào? Quang minh lỗi lạc, phong thái hiên ngang, ngụ ý cũng tốt.”
“Hạo Hiên, Lưu Hạo Hiên, Tiểu Hiên, được, vậy thì lấy cái tên này đi.”
Từ đây Tiểu Bảo có tên của mình, Lưu Hạo Hiên, vừa ra đời đã thua hoạch được sự yêu thương và… bao lì xì, quà gặp mặt, tiền mừng tuổi có thể lấy hai phần.
“Hiên Hiên nhà chúng ta chính là có phúc, nào, đây là tiền mừng tuổi của ông bà nội, phù hộ Hiên Hiên bình an trôi chảy, cả đời không lo.”
Giao thừa, Chử Nguyệt Lan ôm cháu trai nhỏ cùng đi vào bàn, Hạ Hòa cũng bao bọc kín kẽ đi đến phòng ăn ăn cơm, TV trong phòng khách đang phát liên hoan tiệc tối mỗi năm một lần.
Nhóm Hạ Thanh ở nhà đến tận mùng Mười tháng Giêng mới trở về thủ đô nên không kịp tham gia tiệc đầy tháng của cháu trai. Vậy nên họ đến nhà họ Lưu, tặng vòng tay do cả ba mua trước khi đi.
“Mấy đứa phí tiền mua làm gì, mấy thứ này lại không đeo được lâu, còn rất đắt.”
“Cháu trai lớn của em chẳng thiếu thứ gì, người làm dì như chúng em không biết mua thứ gì cho tốt, vàng thì giữ nguyên giá trị, giữ lại làm của hồi môn cho cháu lớn cưới vợ.”
Lúc vừa ra đời, mặt Tiểu Hiên hơi nhăn nheo, mắt vẫn chưa mở to nhưng hơn hai mươi ngày trôi qua, bé đã trở thành một nhóc con vừa trắng vừa ú nần. Không biết có phải do cháu mình mình thương hay không mà Hạ Thanh cảm thấy Tiểu Hiên đẹp trai hơn mấy đứa trẻ nhà khác.
“Đứa trẻ này lớn lên được đấy, mặt mày đoan chính, lông mày dài, mắt phượng, trưởng thành lên sẽ mê mệt nhiều bé gái lắm đây.”
“Cha mẹ bé đều đẹp thì sao bé lại xấu chứ, đúng không Tiểu Hiên Hiên?”
Trở lại thủ đô, Cố Nguy và Trình Giang đã đến đón, Hạ Văn lại bị ép ăn “thức ăn cho chó” một đợt mới. Trường của Hạ Thanh gần trường học của Hạ Văn nên tiện đường đưa cô ấy về trường.
“Về đại viện ăn cơm đi, bà ở nhà cũng trông ngóng em lắm.”
“Ừm, vậy em về ký túc xá trước, mẹ có để em mang theo một hộp đậu phộng to ở nhà theo.”
“Nặng không?”
“Không, đặt trong va ly.”