[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 223: Chương 223: Lời đồn (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Đó là điều đương nhiên, chị ba của mình là phó trưởng ban ban Đối ngoại của đại học Thanh Hoa đó. Năm nay mới năm ba mà chị ấy đã tốt nghiệp trước rồi. Chị hai của mình cũng giỏi, sau khi tốt nghiệp chị ấy đã từ chối công việc do nhà trường sắp xếp để giúp anh rể mình khởi nghiệp, có vậy công ty mới phát triển tốt đó.”

“Mình thấy chị cậu nói câu vừa rồi đúng cực kì. Hoa thơm, bướm tự đến đậu, mấy đứa kia đàm tiếu sau lưng chỉ vì ghen tị chị em nhà cậu giỏi giang mà thôi.”

Các bạn cùng phòng cũng thấy áy náy, dẫu sao thì mấy câu nói kia cũng truyền ra từ phòng kí túc bọn họ, có điều sau khi tuồn ra ngoài rồi thì bị người ta thêm mắm dặm muối mới biến thành như hiện tại.

“Không sao, giờ mình cũng chẳng quan tâm nữa, cứ để người ta nói đi. Chỉ cần mình không để ý là người ta không thể khiến mình tổn thương.”

Hạ Thanh không đánh tiếng trước với Cố Nguy mà liên lạc với IE - giám đốc nhân sự của công ty DT.

“Michelle? Lâu quá rồi không gặp, dạo này vẫn ổn chứ?”

IE nghe điện thoại còn tưởng Hạ Thanh muốn tới công ty thực tập trong kì nghỉ hè, tám được đôi câu mới biết người muốn tới thực tập không phải là Hạ Thanh mà là Nina – em gái của cô.

“Em gái em học trường nào thế, giờ đang học năm mấy?”

“Năm nhất, nếu có cơ hội thích hợp thì em cũng muốn cho con bé thử.”

“Người em giới thiệu thì chị phải nể mặt em rồi. Như này đi, chúng ta cứ làm theo quy định, khi nào tới đây phỏng vấn một lần rồi xem có thích hợp hay không, em thấy sao?”

“Được, cơ mà dạo này con bé đang chuẩn bị thi cuối kì, chị thấy ngày một tháng

bảy được không?”

“Được chứ, trước khi tới thì em gọi điện thoại cho chị nhé, để chị sắp xếp.”

Hạ Thanh kể chuyện này với Hạ Văn, Hạ Văn hớn ha hớn hở.

“Chị, phỏng vấn thì thi những gì thế?”

“Nói và viết, dạo này chị có tìm giúp em những tài liệu liên quan đấy, em có thời gian thì chuẩn bị đi nhé.”

“Cảm ơn chị ba.”

Ngày phỏng vấn, Hạ Thanh đi cùng với Hạ Văn. IE trông thấy Hạ Thanh bèn tặng cô một cái ôm đầy nhiệt tình.

“Hai năm rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?”

“Đúng thế, cơ mà em không quên chị IE đã chăm sóc em đâu.”

“Đây là Nina – em gái của em, tên tiếng Trung là Hạ Văn, đang là sinh viên ngoại ngữ năm nhất.”

“Em gái xinh ghê, chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra ngay bây giờ, cơ mà em đừng căng thẳng. Nếu đã là thực tập sinh thì chỉ cần đáp ứng được những yêu cầu cơ bản là được rồi.”

Hạ Văn gật đầu, nhưng không bởi thế mà cô ấy bớt căng thẳng được.

IE kiểm tra phần nói của Hạ Văn, cô ấy thấy rất được, cho chín mươi điểm. Lúc Hạ Văn thi viết thì IE ra ngoài nói chuyện với Hạ Thanh.

“Chị còn nhớ Jenny không, cô ấy thăng chức rồi đó, vừa mới kết hôn nữa, anh chồng cũng khá giàu, có điều ngoại hình không ra làm sao cả.”

Ngược lại thì hai năm rồi mà IE vẫn chưa kết hôn.

“Em thì sao? Có bạn trai chưa?”

“Có rồi nè, nửa cuối năm là kết hôn, tới khi ấy em mời chị tới dự hôn lên là bắc buộc chị phải tới đó.”

“Thật hay giả thế? Nhanh vậy ư?”

IE thấy bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cô ấy thấy cũng không xung đột lắm.

“Hầy, năm đó em tới thực tập vẫn còn là sinh viên năm nhất, giờ lên năm ba…”

“Em nộp luận văn sớm nên đã tốt nghiệp rồi.”

IE lại bất ngờ: “Em giỏi thật đấy, cơ mà năm đó lúc em tới thực tập thì chị đã nhìn ra được em là một người cầu tiến.”

“Cảm ơn chị IE, chị cũng đỉnh lắm, tuổi còn trẻ mà đã lên làm giám đốc.”

“Ôi chao chị chỉ “ngâm” năng lực thôi. Công ty nước ngoài mà, vẫn để ý năng lực lắm, những người trụ lại được đến cùng thì đều có năng lực cả.”

Quả đúng là thế thật, chuyện này cũng giống hệt như đấu đá trong thâm cung. Người có năng lực yếu hoặc không thích ứng được thì sớm sẽ bị đào thải. Dẫu sao thì công ty ngước ngoài có đãi ngộ cao, phúc lợi tốt, rất nhiều người vắt não muốn được vào làm.

Thi viết mất ba mươi phút, sau khi hết giờ thì IE lại vào phòng và thu bài của Hạ Văn.

“Hai chị em muốn về đợi kết quả hay đợi luôn ở đây?”

Bình thường thì sẽ thông báo kết quả phỏng vấn qua điện thoại sau, giờ thì IE nể mặt Hạ Thanh nên mới bảo vậy.

Hạ Thanh nhìn Hạ Văn, ý là cho cô ấy quyết định.

“Đợi ở đây đi ạ, nếu không có hi vọng thì em về quê luôn.”

IE bật cười: “Con bé cũng hài hước thật đấy.”

Hạ Văn làm mặt quỷ với Hạ Thanh, cô ấy đâu có hài hước, trong lòng cô ấy nghĩ thế thật mà.

“Vậy được, đợi chị mười phút nhé.”

Hạ Thanh và Hạ Văn đợi bên ngoài cửa.

“Chị này, nếu em không qua phỏng vấn thì có phải rất mất mặt hay không?”

“Em thấy thế nào, có làm được hết câu hỏi không?”

“Làm thì làm được…”

“Làm được thì tốt, không cần phải nghĩ nhiều, phải tự tin về mình chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.