[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 293: Chương 293: Ngoại truyện – các chị em tụ họp (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Về đến nhà, hai vợ chồng già mừng lắm, mặt mày nở hoa mừng rỡ, bê hết đồ ăn đã chuẩn bị ra cho cháu ngoại ăn.

“Ai ui, lần cuối tôi nhìn thấy bọn nhỏ là vào Tết Nguyên Đán, nửa năm không thấy tụi nhỏ có phải hay không lại cao hơn?”

“Trẻ con mà, mỗi ngày mỗi khác, lớn lên rất nhanh.”

Lý Tú Cầm lắc đầu và nói: “Cũng không phải, vẫn là dinh dưỡng tốt trước đây, chúng ta không có thức ăn, ai cũng gầy như khỉ, cũng không cao, ông xem Nhiên Nhiên và Vi Vi mới mười tuổi đầu đều đã cao tới đầu của mẹ.”

Nhiên Nhiên và Vi Vi đúng là khá cao Nhiên Nhiên đã 1m5, Vi Vi cũng có 1m4 đều cao hơn các bạn cùng lứa tuổi. Ngoại trừ đủ dinh dưỡng, hay vận động có lẽ còn có yếu tố di truyền, dù sao Cố Nguy vóc dáng cũng cao.

Gia đình chị cả đã ở đó, cháu ngoại Lưu Hạo Hiên đã học sơ trung, diện mạo di truyền ưu điểm của cha mẹ, thành tích học tập cũng rất tốt.

“Hạo Hiên, con ở trường học là nam thần đúng không?”

Trẻ con ở độ tuổi này có nét hồn nhiên trẻ trung chỉ có ở lứa tuổi thiếu niên, không thể tránh khỏi cảm giác xấu hổ khi bị người lớn trêu chọc, cậu bé đỏ mặt phủ nhận: “Dạ không, trường chúng cháu không đánh giá những thứ này.”

Mấy dì lại trêu: “Ở trường có phải có rất nhiều nữ sinh thích con?”

Hạo Hiên lại lắc đầu: “Dạ cũng không có.”

Dì hai lại biến thành “bà ngoại sói” để hỏi: “Thế ở trường có thích nữ sinh nào hay không?”

Hạo Hiên bất lực nói: “Dì hai, thật sự không có, mỗi ngày cháu học không đủ thời gian, sao có thể quan tâm những thứ đó.”

Hạ Hoà lên tiếng giải cứu con trai: “Được rồi, đừng hỏi, thằng bé thật sự rất bận việc học, khó khăn hơn chúng ta khi đó rất nhiều.”

Ngoài việc học ở trường, còn có các lớp học thêm, các hoạt động ngoài giờ học, các cuộc thi, ... Hạo Hiên đã tự lên lịch học tập, sáng 6h dậy và 11h30 đi ngủ, sắp xếp kín thời gian hơn nữa đây là ý chí chủ quan của bản thân cậu bé không có bất kì ai bắt buộc cậu bé học cả.

Hạ Thanh đồng ý: “Quả thực, đừng nói Hạo Hiên, ngay cả Nhiên Nhiên và Vi Vi học tiểu học mà cũng rất bận.”

Có người nói gia đình bọn họ như vậy, tụi nhỏ không cần vất vả cha mẹ đã tích lũy đủ vốn liếng, nhưng nguyên nhân vì cha mẹ ưu tú và môi trường sống như vậy nên xung quanh chúng đều là những bạn đồng trang lứa xuất sắc, buộc bọn nhỏ không cố gắng cũng không được.

Chẳng lẽ mắt nhìn bạn bè có thể nói tiếng Anh lưu loát, mỗi lần thi đều đứng top 10 toàn trường, các loại tài nghệ đều hạ bút thành văn, ngay cả các môn thể thao cũng đều là sở trường, mà chính mình chỉ biết xem TV, chơi mấy đồ chơi thôi sao?

“Còn trẻ không cố gắng, về già sẽ khổ.” đây chính là lời lẽ chí lý.

Khi còn nhỏ, không tập trung vào việc học, khi lớn lên, không thể vào được một trường đại học tốt, ngay cả khi bỏ tiền ra đóng học phí hay quyên góp cho thư viện để lấy bằng tốt nghiệp, không có thực học có năng lực thì trong sự nghiệp sẽ lấy được thành tựu gì đây.

*

Vào ngày sinh nhật, trong sân nhà họ Hạ chật kín bàn tròn, tầng trên tầng dưới có khoảng ba mươi bàn, đầu bếp được mời đến nhà, bày tiệc theo tiêu chuẩn một vạn. Tất cả những người dân trong làng, lãnh đạo thị trấn và giáo viên của trường đều đến dự.

“Hạ Chí Dân đại thọ 60 tuổi làm rất náo nhiệt, tôi thấy tất cả mọi người có uy tín danh dự ở trấn đều tới đây.”

“Đúng vậy, ai kêu người ta sinh ra mấy đứa con gái tốt đâu, không nói tới trên trấn, trong huyện cũng có một số.”

“Trước kia còn có người cười nhạo họ sinh bốn đứa con gái không có con trai bây giờ cũng không có người nào dám nói lời này.”

“Ai nói không phải, có đứa con trai cũng không thấy tốt hơn như này. Bây giờ thì tốt rồi, kế hoạch hóa gia đình, mọi người cũng không trọng nam khinh nữ, ngược lại hâm mộ con gái nhà người ta.”

“Dù sao đi nữa, mặc kê con trai hay con gái đều phải dạy tốt, dạy không tốt sinh nhiều hay ít đều là ảo tưởng.”

Giống nhà họ hạ vậy, mấy đứa nhỏ đứa nào cũng giỏi, dù sao cũng là số ít, thật là may mắn cho nhà ai lấy được người nhà đó.

Trước khi khai tiệc, có lãnh đạo huyện đến thật, không chỉ khách khứa mà bản thân Hạ Chí Dân cũng ngạc nhiên, kinh hãi. Ông không tính là người quan trọng gì, đáng giá cho lãnh đạo tới cửa chúc thọ, chẳng qua ông cũng chỉ là mượn danh của con rể và con gái mà thôi.

Hạ Chí Dân nghĩ không sai, lãnh đạo này đều ở cục công thương, tới mục đích là tìm Cố Nguy và Trình Giang hai nhà xí nghiệp để tìm kiếm nhà tài trợ.

Mấy người con rể giúp Hạ Chí Dân ngồi vào chủ bàn, mọi người liên tục tới kính rượu. Đầu tiên là kính rượu chủ tiệc, tiếp theo là Cố Nguy và Trình Giang hai anh em cột chèo, Lưu Dự và Thích Lăng Vân theo sát đằng sau không phải bọn họ không có địa vị hay là người khác không coi trọng bọn họ, mà là đối với nhóm lãnh đạo mà nói, có thể lôi kéo được nguồn kinh tế mới là quý nhân.

“Tổng giám đốc Cố, anh là con rể của huyện chúng ta, có hạng mục tốt nhất định phải trở về đầu tư, vị trí của huyện chúng ta có rất nhiều tài nguyên và ưu thế.”

“Chủ nhiệm Mã, anh khách khí rồi huyện là quê nhà của vợ tôi, tôi đối với nơi này vô cùng có tình cảm, nếu tương lai có cơ hội tôi nhất định sẽ cân nhắc.”

Đương nhiên chủ nhiệm Mã không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, làm việc ở cục chiêu thương của chính phủ mà dễ dàng rút lui thì không thể làm được việc gì ra hồn.

Anh ta nâng ly rượu, cười nói: “Nếu tổng giám đốc Cố có thời gian tôi muốn mời tổng giám đốc Cố đi khảo sát trong huyện một vòng, cho xí nghiệp trong huyện chúng ta chút hướng dẫn, chúng tôi cũng sẽ biết được mình thiếu sót ở chỗ nào.”

Không thể đưa tay đánh vào khuôn mặt tươi cười, lãnh đạo huyện ở trước mặt bao người nói ra, Cố Nguy tự nhiên phải cho bọn họ mặt mũi.

Anh cười cùng chủ nhiệm Mã cụng ly: “Vậy đi, nếu chủ nhiệm Mã đã cất nhắc chúng tôi sẽ sắp xếp một ngày.”

Chủ nhiệm Mã cười càng thêm chân thành: “Cảm ơn, cảm ơn, có anh và tổng giám đốc Trình cho ý kiến, xí nghiệp của huyện chúng tôi nhất định sẽ phát triển rất tốt.”

Cố Nguy cười khẽ gật đầu, cùng Trình Giang nhìn thoáng qua, sở dĩ bọn họ không có cương quyết từ chối, nguyện ý ăn cái này “ngậm bồ hòn” là nhìn thấy chủ nhiệm Mã đã làm không ít chuyện tốt. Nếu không bọn họ cũng không muốn làm chuyện này, sẽ không dễ dàng đồng ý.

Tiệc mừng thọ rất náo nhiệt cũng rất thành công, cả chủ và khách đều vui vẻ, nhóm phụ bếp thu dọn bàn ghế, Hạ Hoà đứng đầu đại biểu thanh toán các phí còn lại cho nhóm em gái.

Bữa tiệc này mấy đầu bếp đoán chừng có thể kiếm được trên vạn còn nguyên liệu nấu ăn thừa để cho bọn họ cầm đi, vẫn vô cùng có lời, cảm khái nhà có tiền diễn xuất quản nhiên khác nhau. Sau khi rời đi, người khác có hỏi họ cũng sẽ nói một vài điều tốt đẹp về nhà họ Hạ, nhấn mạnh vào việc con gái nhà họ Hạ xinh đẹp như thế nào và phong thái con rể ra sao.

Ban đêm, nhìn thấy tụi nhỏ ngủ say, Hạ Thanh trở về phòng rót ly nước ấm cho Cố Nguy nằm trên giường.

“Hôm nay anh vất vả rồi, đầu còn đau không? Uống chút nước đi.”

Cố Nguy mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia lửa đốt, khó mà phân biệt được là tỉnh hay say.

Anh cầm ly nước đặt ở đầu giường, giữ chặt lại cánh tay của Hạ Thanh, Hạ Thanh trực tiếp ngã ở trên người anh, cô chống cánh tay lên, tức giận nói: “Anh say thật sao? Em nói cho anh biết, đừng nhân cơ hội mượn rượu làm càn.”

Cố Nguy nở nụ cười, Hạ Thanh có thể cảm giác được lồng ngực anh kích động. Anh ôm eo Hạ Thanh vuốt ve cánh môi, khàn giọng nói với cô “Ý của em là?”

Quả nhiên nhìn thế này là muốn mượn rượu đùa giỡn lưu manh mà, Hạ Thanh càng đẩy thì anh lại càng ôm chặt hơn.

“Anh làm gì vậy? Trong nhà nhiều người như vậy, anh đừng náo loạn. Hôm nay uống nhiều rượu như vậy đi ngủ sớm một chút đi.”

Cố Nguy nhìn cô cười không nói gì, Hạ Thanh bị anh nhìn mặt đều đỏ, dù đã kết hôn nhiều năm nhưng Hạ Thanh vẫn thẹn thùng và tim đập nhanh khi bị anh nhìn chăm chú.

Đàn ông bốn mươi tuổi là lúc có mị lực nhất, với vẻ ngoài điển trai, vóc dáng khỏe mạnh, đôi mắt sâu, trưởng thành đầy nam tính quyến rũ, giống như rượu vang đỏ êm dịu, càng nếm càng thấy ngon.

Đối với Cố Nguy mà nói, vợ hiền trong lòng ngực cũng như thế, mỗi phút mỗi giây chiếm cứ trái tim anh, vĩnh viễn không bao giờ là đủ.

Anh cúi đầu gặm cắn môi cô, cùng mười ngón tay cô giao nhau, hiển nhiên không xác định dừng lại.

Hạ Thanh trong mê loạn nhìn về phía cửa sổ, may mà rèm cửa đã được kéo vào, lúc này mới an tâm chìm đắm trong nụ hôn.

Toàn Văn Hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.