[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 249: Chương 249: Ngủ ngon mới thật sự tốt (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thứ hai, hai người đều thích sạch sẽ, ngăn nắp. Hạ Thanh không cần nói, Cố Nguy không chỉ mời giúp việc theo giờ. Mỗi tuần quét dọn hai lần, còn am hiểu đạo lý không lãng phí một cách sâu sắc, nên trong nhà tuyệt đối không có đồ vật dư thừa.

Hạ Thanh đã bàn với Cố Nguy về chuyện giúp việc, trước kia anh ở một mình, bây giờ cả hai đã ở chung liệu có cần giúp việc theo giờ hay không. Ý của Cố Nguy là, mỗi ngày họ đã đủ bận rồi, không cần thiết lãng phí thời gian ở những việc lặt vặt. Kết hôn xong, dọn đến biệt thự Tây Sơn, phòng càng lớn hơn. Nếu tự mình ôm hết việc, thì e rằng mỗi ngày đều phải mất một đến hai tiếng đồng hồ.

Hạ Thanh ngẫm nghĩ, quả thật những gì anh nói cũng có lý. Công việc của anh rất bận, việc học của mình cũng không nhẹ, lại chẳng ai quy định phụ nữ kết hôn xong không thể mời giúp việc.

Hạ Thanh mất ba ngày thời gian hoàn thành xong báo cáo mà giáo sư Chu giao cho, từng bước lên lớp. Chẳng mấy chốc tháng mười đã trôi qua, cách lễ cưới của cô và Cố Nguy chỉ còn hai mươi ngày.

“Chưa từng thấy cô dâu mới nào không lo việc như em, chuyện gì cũng giao hết cho mẹ chồng quản, thật thờ ơ.”

Cuối tuần, Hạ Lâm và Hạ Thanh cùng đến biệt thự Tây Sơn treo tranh tường. Đây là bức tranh mà hai chị em họ mua khi cùng đi xem buổi triển lãm.

Đối với sự quở trách của chị hai, Hạ Thanh bèn giải thích.

“Mỗi người đều phải tìm một vị trí phù hợp với mình, nếu bà thích lo việc, thì em không lo cũng chẳng hề hấn gì. Dù sao chuyện gì bà cũng đều hỏi ý kiến của em, nên để bà ấy chuẩn bị cũng không có gì bất mãn cả.”

Đối với Hạ Thanh mà nói, những thứ như tiệc rượu, thiệp mời, kẹo mừng, bánh cưới,... chuẩn bị thế nào đều như nhau. Còn về phần bà thích tổ chức hôn lễ theo kiểu Trung Quốc, thì Hạ Thanh cũng cân nhắc xong mới đồng ý. Cuối tháng mười, thời tiết trở lạnh, lễ phục kiểu Trung càng giữ ấm hơn váy cưới. Cô vốn cũng không định nhất quyết phải mặc váy cưới trong buổi lễ hôm đó.

“Cũng phải, mẹ chồng chị cũng không thích quản việc, cho nên chị phải ôm đồm nhiều. Xem ra không chỉ tính cách vợ chồng bổ sung cho nhau, mà cũng phải hợp với tính cách của mẹ chồng.”

Nếu mẹ chồng nàng dâu có chung một tính cách, đều thích tạo việc, ai cũng không chịu nhường ai, quả thật sẽ tăng thêm rất nhiều mâu thuẫn.

“Bức tranh này đặt ngay ngắn chưa?”

“Lại sang bên phải một chút.”

Hạ Thanh thay đổi vị trí của khung tranh theo lời Hạ Lâm, biết cô ấy nói thẳng rồi thì mới cố định khung.

Bày mấy tranh xong cũng toát mồ hôi, Hạ Thanh đi vào phòng bếp lấy hai chai nước khoáng ra, đưa một chai cho Hạ Lâm.

“Nếu Cố Nguy biết em hoàn thành xong một chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ khen em.”

Hạ Thanh uống một ngụm nước, cười trả lười: “Chị, chị đừng trêu em nữa, đây thì tính là chuyện lớn gì chứ.”

“Đối với người khác thì không phải, nhưng với em chắc chắn lại khác, cậu ấy ở nhà ngay cả bát cũng không để em rửa đấy à?”

Dù sao, Hạ Lâm biết được sau khi họ kết hôn sẽ mời giúp việc theo giờ đến quét dọn đã khá ngạc nhiên. Sau lại, Hạ Thanh nói rằng Cố Nguy không cho con bé làm việc nhà. Thỉnh thoảng cô ấy tắm rửa tiện tay giặt luôn quần áo cũng càm ràm mấy câu. Hạ Lâm cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn, không phải Cố Nguy cưng chiều quá mức rồi đấy chứ?

“Cách nghĩ của anh ấy là, có thể dùng đồ điện thì dùng, chẳng hạn như rửa bát, trong nhà có máy rửa bát, máy giặt quần áo, trực tiếp dùng máy giặt là được rồi.”

“Thế còn nấu cơm thì sao? Có phải cũng cần sắm thêm người máy không?”

“Không khoa trương thế đâu, nhưng chúng em rất ít khi dùng bữa ở nhà, đến tận bây giờ mới nấu ở nhà có hai lần.”

Lúc Cố Nguy bận thì Hạ Thanh ăn cơm ở căn tin, còn khi anh rảnh rỗi thì đi ăn hàng hoặc về đại viện, cho nên số lần họ tự mình nấu nướng đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng về phần nấu ăn, thì quả thật Cố Nguy không giúp được gì, nhưng anh rất khiêm tốn ham học hỏi. Mắt đã nắm bắt được cách nấu nướng cơ bản, dù sao bữa sáng mỗi ngày đều do anh chuẩn bị, sau khi Hạ Thanh rời giường chỉ cần ăn đồ đã làm sẵn là được.

Buổi trưa cô đi ăn đồ Thái với chị hai, buổi chiều trở về trường học. Chạng vạng về nhà, tiện đường đi siêu thị mua đồ ăn. Hơn bảy giờ Cố Nguy về đến nhà thì đã thấy Hạ Thanh đang nấu cơm.

Cố Nguy vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, là hương vị của gia đình. Anh nhẹ nhàng đi vào bếp, cô vợ nhỏ đang mặc tạp dề nấu canh.

Bộ váy ở nhà màu phấn hồng, vạt váy dài đến bắp chân, ngay cả gót chân cũng toát lên vẻ đáng yêu.

Anh đi tới ôm lấy eo Hạ Thanh, ngửi mùi thơm nơi tóc cô. Cô múc một muỗng canh nhỏ, quay đầu đưa lên bên miệng anh.

“Anh nếm thử mùi vị xem, Tom yum kung, xem anh có thích không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.