Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Suy nghĩ của mấy người thông minh quả nhiên không giống với những người bình thường. Tô Duy Duy dở khóc dở cười, vốn dĩ cô ấy cho rằng Lương Tiểu Muội rất muốn được đi học và luôn ngưỡng mộ những người được cắp sách đến trường, cuối cùng cô bé lại thích sự tự do hơn: “Rốt cuộc là ai đã gieo cái suy nghĩ này vào đầu em ấy vậy hả? Là Lưu Ngọc Mai? Hay là Giang Đào?” Lương Tiểu Muội gật đầu, bọn họ thường xuyên nói lui nói tới trước mặt cô bé, nói nào là đi học không tốt, nói Hồng Hồng đi học rất vất vả,.. Hơn nữa cô bé cũng không muốn đi học vì sẽ bị người ta quản giáo, sợ giáo viên sẽ đánh cô bé, nên cô bé nhất quyết không chịu đi học.
“Vậy chị hỏi em, nếu như đi học không có ích gì thì tại sao Giang Đào và Lưu Ngọc Mai hai người ấy lại bắt Hồng Hồng đi học cho bằng được hả?”
Lương Tiểu Muội lại chớp chớp mắt: “Đúng nhỉ, tại sao vậy chứ?”
Tô Duy Duy đưa tay sờ lên đầu cô bé, vừa cười vừa nói: “Em đúng là cô bé ngốc, đi học là chuyện tốt nhất trên thế gian này. Đặc biệt đối với những người nghèo mà nói, chỉ có đi học mới có thể thay đổi vận mệnh của họ, em cho rằng tại sao bọn họ lại hù doạ em? Đó là vì bọn họ không muốn tốn tiền cho em đi học đó, đến trường em có thể chơi cùng với rất nhiều bạn cùng trang lứa, có thể học rất nhiều kiến thức. Sau khi tan học em có thể chơi trò chơi cùng mọi người, giáo viên cũng rất hòa nhã, em phải biết chữ thì sau này mới có thể đọc sách được, phải học toán thì sau này mới có thể tính toán được. Em không biết chữ thì sau này làm việc gì cũng không ai cần, cũng sẽ rất khó tìm được việc làm, quan trọng hơn là không phải em hy vọng bản thân mình sẽ giống như một nàng công chúa hay sao?”
Lương Tiểu Muội chớp mắt một cách lờ mờ.
“Các nàng công chúa đều học rất giỏi, em phải học cho giỏi thì mới có thể viết những suy nghĩ trong đầu mình ra và biến chúng thành hiện thực được.” Tô Duy Duy tận tình khuyên bảo cô bé.
Lương Tiểu Muội hét lên một tiếng a, cô bé không nghĩ rằng việc học chữ lại tốt như vậy, nhưng tại sao trước đây Lưu Ngọc Mai và Giang Đào lại nói việc đi học thành ra một việc rất đáng sợ vậy chứ.
Sau khi trời chuyển qua mùa thu, một trận mưa lớn đã đổ xuống, làm cho mọi nhà trong thôn đều bị ngập lụt. Trong nhà của Tô Duy Duy toàn là bùn, sau khi bị ngập nước thì họ không thể đi lại trong nhà được. Cô xắn ống quần lên, khó khăn lắm cô với hai đứa nhỏ mới đẩy hết nước ra khỏi nhà. Sau khi họ làm sạch nước ở trong sân thì bắt được 7,8 con hàu và 1 con cá dài chừng hai ngón tay. Cô bỏ vào nồi nướng cho hai đứa nhỏ ăn, vừa nướng chín con cá thì Tiểu Muội chạy đến hét lên:
“Chị dâu ơi, anh hai về rồi nè.”
Tô Duy Duy vội vàng đứng dậy, bây giờ cũng đến giờ ăn rồi, Tô Duy Duy bưng dĩa tôm và cá lên,. Cô không nể nang ai, ngồi xuống gỡ cá và tôm rồi gắp bỏ vào chén của Tranh Tranh và Tiểu Muội. Tráng Tráng ngồi thèm chảy cả nước miếng.
“Mẹ, con cũng muốn ăn tôm nướng.”
Giang Đào lấy đũa gõ vào tay thằng bé, tức giận nói: “Ăn cái gì mà ăn, ăn mấy cái thứ đó sẽ chết đó.”
Ở thời đại này rất ít người được ăn tôm, một là trong thôn có rất nhiều truyền thuyết không tốt liên quan đến con tôm. Hai là chiên tôm cần quá nhiều dầu, người ở thôn này họ không tiếc bất cứ thứ gì ngoài thịt và dầu, cho nên chỉ sợ là tôm đầy ra đó, chứ rất ít người thích ăn tôm.