Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Duy Duy vừa cười vừa bóc tôm để đút cho Tranh Tranh ăn, bây giờ là mùa tôm, tôm con nào con nấy đều rất to béo. Mùa này toàn là tôm thiên nhiên, thịt phần đuôi tôm đặc biệt dày, cắn một miếng trong miệng toàn là hương vị của đồ nướng. Tranh Tranh vừa nhắm tịt mắt vừa nhai đi nhai lại với vẻ mặt rất đắc ý, Tiểu Muội cũng ngồi phụ họa thêm: “Ừm, ngon quá đi, Tráng Tráng à, mẹ cháu không cho cháu ăn thì cháu đừng ăn, mà bọn cô cũng sẽ không chia cho cháu đâu.”
Tráng Tráng nghe Tiểu Muội nói vậy thì tức phát khóc, chép miệng muốn ăn tôm.
Tranh Tranh cố ý há miệng thật to để Tráng Tráng thấy tôm nằm trong miệng cậu bé.
Tráng Tráng khóc nước mắt nước mũi tèm lem càng làm cho Giang Đào tức hơn. Cô ta vừa nói kháy vừa lấy đũa đánh vào tay cậu bé, cũng không cần biết cô ta chửi ai, Tô Duy Duy không thèm để ý, vừa cười híp mắt vừa gắp cá bỏ cho hai đứa nhỏ.
Lương Vệ Đông thấy chị dâu như vậy, anh ta bật cười, nhưng lại nhanh chóng kiềm lại được: “Ba à, con phải đi học bài đây.”
Lương Phú Quý nghe con trai nói vậy, vô thức mà nhìn qua Lưu Ngọc Mai. Lưu Ngọc Mai giận xanh mặt, bỏ đũa xuống nói: “Dì nói cậu nghe Lương Vệ Đông, cậu không thấy xấu hổ à? Cậu không xem xem cậu đã bao nhiêu tuổi rồi, cậu luyện thi cũng đã 2 năm nay rồi mà thi có đậu đâu. Vậy mà cậu vẫn còn muốn đi học nữa hay sao? Có phải cậu muốn tất cả mọi người nhịn đói để lấy tiền đó cho cậu đi học thì cậu mới vừa lòng đúng không?”
Mặc dù Lương Phú Quý nghe bà ta nói hơi chướng tai, nhưng ông ta ít nhiều cũng đồng tình với bà ta. Điều kiện trong nhà cũng không tốt, Lưu Ngọc Mai lại là mẹ kế, những chuyện gây xung đột như thế này tránh được thì tránh. Hơn nữa Lương Vệ Đông cũng học xong 3 năm cấp 3 rồi, thi 3 năm rồi mà không đậu đại học, giờ học thêm một năm nữa chắc gì anh ta đã thi đậu chứ? “Vệ Đông à, dì con nói đúng đó, con ôn thi lâu như vậy rồi mà vẫn thi không đậu, khả năng học thêm 1 năm nữa mà thi đậu thì cũng rất khó, chi bằng con hãy đi học nghề đi.”
“Đúng đó!” Lưu Ngọc Mai tức phát điên, con trai bà ta thì đào thức ăn trong đất đen, con gái bà thì chỉ làm một nghề rất bình thường, con dâu bà ta thì không kiếm được công việc gì đàng hoàng. Con cái của bà ta đều chỉ làm những công việc bình thường, dựa vào cái gì mà con cái của người ta lại học thi đại học? Lương Vệ Đông đâu phải là con ruột của bà ta, anh ta thi đậu thì bà cũng chẳng được lợi ích gì, Lưu Ngọc Mai bà ta đâu có ngu: “Dì nói cho cậu biết, số cậu chỉ ngang đó thôi, ông bà tổ tiên nhà mày đều làm nông, cậu cũng muốn học người ta lên thành phố à. Nằm mơ đi, cậu cũng phải soi gương lại đi, coi thử bản thân cậu có phúc phận đó hay không.”
Lưu Ngọc Mai hừ một cái, bà ta tức đỏ cả con mắt, con của bà ta còn chưa học xong cấp 3 thì làm gì có chuyện con trai của người đàn bà đã chết đó lại được học đại học chứ hả? Quên chuyện đó đi.
Lương Vệ Đông cũng không muốn tranh cãi với bà ta, chỉ đặt đũa xuống và lạnh lùng nói: “Ba, trường Nhất Trung đang tuyển sinh ôn thi, điều kiện của con phù hợp.”