[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Của Nhà Giàu Mới Nổi

Chương 46: Chương 46: Chuyển nhà (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ngoài hai cái giường trong nhà ra thì cái gì cũng không có, muốn vào ở còn phải mua rất nhiều thứ, hôm nay muộn quá rồi, ngày mai dọn dẹp rồi chuyển vào ở.

Buổi chiều ăn rất nhiều đồ ăn vặt nên ba mẹ con đều không đói nữa, Thư Nhan tắm rửa cho Diệp Thiên Bảo xong thì cho hai chị em tự đi chơi, cô ấy quyết định ngồi tính xem mấy ngày nay đã tốn bao nhiêu tiền và còn lại bao nhiêu tiền.

Mua nhà và các thứ linh tinh khác hết bốn trăm tám mươi lăm ngàn tệ, buổi chiều đi mua sắm hết một trăm năm mươi tệ, tiền thuê nhà tiền đặt cọc cộng thêm phí môi giới là bốn trăm ba mươi tệ, ngày mai còn giao mười ngàn tiền đặc cọc trang trí cho Giám đốc Vương, gần hết sạch năm trăm ngàn tệ.

Ban đầu cô ấy bán năm căn nhà tổng cộng là chín triệu một trăm ngàn tệ, tiền chiết khấu của công ty là một triệu năm trăm ngàn tệ, vốn dĩ tiền gởi ngân hàng là mười ngàn tệ, cộng lại tất cả là có hai triệu bốn trăm hai mươi ngàn tệ, bây giờ còn lại một triệu chín trăm hai mươi ngàn.

Nghĩ đến học phí trong tương lai của hai đứa trẻ, phí lớp học năng khiếu, phí ăn mặt, bản thân cô ấy cũng cần dùng, tính ra như thế này thì một triệu chín trăm hai mươi tệ hình như cũng không phải là quá nhiều.

Chỉ tiếp tục như vậy thì không được, phải nghĩ ra cách để kiếm nguồn thu nhập, đi làm thì không thực tế, nguyên bản là học hết tiểu học, một chức vị công việc tốt thì không đến lượt, cô ấy không muốn đi làm ở nhà máy, hơn nữa trong nhà phải còn chăm sóc hai đứa trẻ.

Về khoảng thời gian nhất định phải tự do, thực ra tốt nhất là làm ăn kinh doanh, ai cũng nói những năm chín mươi thời đại hoàng kim ở khắp nơi, không có bản lĩnh thì vàng ở ngay trước mắt bạn cũng cầm không được.

Ba mẹ của Thư Nhan mở cửa hàng trái cây để nuôi lớn cô ấy và em trai, đừng xem thường hoa quả, lợi nhuận rất cao, trừ đi những phần hư hỏng cũng có thể đạt đến năm mươi phần trăm, nhưng một mình mở cửa hàng trái cây cũng quá vất vả, Thư Nhan không nghĩ mình chịu đựng được.

Cô ấy có một người chị họ đã từng mở tiệm giày, cái này lợi nhuận cũng rất cao, Thư Nhan quyết định đi tìm hiểu về lĩnh vực áo quần và giày dép.

Điều này phải tính chuyện về lâu về dài, mọi chuyện đợi con cái nhập học rồi nói tiếp.

“Mẹ, sau này chúng ta ở đây sao?” Sau một hồi lâu do dự cuối cùng Diệp Thanh Thanh cũng hỏi.

“Đúng rồi, vài ngày nữa con có thể đi học được rồi, có vui không?” Thư Nhan nhìn con gái béo lên một chút, khuôn mặt có nét rất khả ái, nếu béo thêm một chút, trắng một chút thì chính là một người đẹp nhí.

“Qua vài ngày nữa là có thể đi học sao?” Đôi mắt Diệp Thanh Thanh sáng ngời lên.

Thư Nhan gật đầu: “Ừ, mẹ đã tìm được cho con một ngôi trường rồi, có lẽ là...thứ hai tuần sau đã có thể đến trường rồi.” Hôm nay là thứ năm, Giám đốc Vương nói ngày mai sẽ trả lời cho cô biết, bên phía trường học không nhất thiết sẽ nhanh như vậy, cứ tính cả cuối tuần thì khả năng phải đến thứ hai tuần sau.

“Mẹ, con cũng muốn đi học.” Diệp Thiên Bảo thấy chị hai vui như vậy nên nói với đôi mắt long lanh.

“Con cũng được đi.” Thư Nhan gõ vào mũi của cậu bé: “Đến lúc đó phải ngoan ngoãn nghe lời giáo viên, không được đánh nhau với các bạn học khác biết chưa? Nếu không giáo viên sẽ phê bình con, các bạn khác sẽ không làm bạn với con đâu, và con phải chơi một mình thôi biết chưa?”

“Nhất định con sẽ không đánh nhau, nhất định con sẽ nghe lời giáo viên.” Diệp Thiên Bảo vỗ vào ngực đảm bảo.

Điều bảo đảm này là vô giá trị ở chỗ Thư Nhan, đợi đi học rồi mới biết được.

Sáng sớm ngày hôm sau, làm bữa sáng cho hai đứa trẻ xong Thư Nhan ăn qua loa vài miếng, hôm nay rất nhiều việc, nệm, bếp ga, nồi niêu, chén bát, vá xẻng, toàn bộ bàn ghế đều phải mua, còn phải đi tìm Giám đốc Vương đưa tiền cọc và hỏi xem tình hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.