[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Của Nhà Giàu Mới Nổi

Chương 47: Chương 47: Chuyển nhà (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bên ngoài chợ rau có không ít cửa hàng vật dùng hàng ngày, hai cái nệm, bàn ăn, ghế, nồi niêu, chén bát và xẻng, đũa muỗng, và một đống các thứ lặt vặt, bây giờ ở Nam Thành dứt khoác là có rất nhiều người kéo xe ba bánh. Thư Nhan chưa mở miệng gọi thì đã có mấy chiếc dừng ở trước mặt cô dò hỏi cô ấy có muốn gọi xe không, cô chọn một người trẻ tuổi khỏe mạnh giúp vác mọi thứ đưa lên xe, đến nơi rồi lại giúp Thư Nhan mang lên lầu, Thư Nhan gửi thêm một ít tiền cho cậu ấy nữa.

“Cám ơn bác tài.” Tiễn bác tài kéo xe ba đi xong thì người giao bình ga cũng đến ngay sau đó, Thư Nhan vội đi dẫn đường, vừa mở cửa vừa xin lỗi nói.

“Vừa mới chuyển nhà nên trong nhà hơi lộn xộn.”

“Không sao, em gái đến Nam Thành làm việc sao?” Anh thợ bình ga rất nhiệt tình.

Với nhan sắc, thân hình thêm cách ăn mặc hiện giờ của Thư Nhan mà nói bản thân làm kinh doanh thì không ai tin, Thư Nhan cười: “Đúng vậy, mấy bác ở quê nói ở Nam Thành rất dễ kiếm tiền, thấy vậy nên liền đến.”

“Suy cho cùng thì cũng là một thành phố lớn, chịu được khổ đều có thể kiếm được tiền, chung quy vẫn tốt hơn ở quê làm ruộng, chẳng qua hiện giờ lắp đặt bình ga không nhiều, thứ này tốn kém hơn than tổ ong nhiều, dùng cái này không tiết kiệm, tôi cảm thấy cô mua một cái bếp than, nấu cơm, đun nước thì dùng than tổ ong, bếp ga thì để xào món rau nấu món mì.” Anh thợ bếp ga lau mồ hôi, giúp Thư Nhan lắp xong bếp ga rồi bật thử mấy lần đánh lửa không có vấn đề gì.

“Xong rồi, tiền cọc là năm mươi, tổng cộng cả hết là bảy mươi tệ.”

“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, sau này tôi sẽ mua một cái bếp than.” Thư Nhan nói lời cảm ơn.

Rẻ thì chắc chắn than tổ ong rẻ, nhưng bản thân cô ấy không ngửi được mùi đó, mỗi lần khi đi mua đồ ăn sáng, đứng gần một chút sẽ cảm thấy khó hít thở và cứ ho suốt, huống hồ trong nhà còn hai đứa trẻ nên không cần tiết kiệm về mặt này.

Nệm đã được lột ra để phơi ở trên ban công, nồi niêu, chén bát muôi xẻng cũng đã rửa sạch, Thư Nhan khóa cửa lại rồi đến hỏi bác thợ may đã may xong ga giường vỏ chăn chưa.

“Bác thợ ơi, ông còn nhớ hôm qua tôi đến may áo quần, ga giường và vỏ chăn không ạ?” Thư Nhan bước vào trong cửa nhìn quanh một vòng, không có nhiều người trong tiệm, bây giờ việc may vá đều ở nhà tự làm, rất ít người sẽ đến tìm thợ may.

“Nhớ chứ, vỏ chăn đã làm xong rồi, ga giường cũng rất nhanh thôi, cô ngồi một lúc là xong ngay.” Ga giường rất đơn giản sau khi cắt thì vắt sổ đường viền là xong.

“Vậy tôi đi mua ít đồ đạc mười phút sau tôi quay lại lấy.” Thư Nhan định đi mua một cái đồng hồ, thực sự không có đồng hồ là không được.

Nam Thành đã có rất nhiều đồng hồ điện tử, từ mười lăm tệ cho đến một trăm tệ không giống nhau, hiện giờ là thứ đang rất thịnh hành, Thư Nhan không thấy làm lạ về sau những chiếc đồng hồ này bị ném vào bán ở vỉa hè, bốn năm tệ cũng không ai cần, cô ấy thích đồng hồ cơ hơn, đặc biệt là đồng hồ cơ vào lúc này thực sự siêu bền, nhớ lúc ba mẹ cô ấy kết hôn thì mua một cái đồng hồ, dùng đến ba mươi năm vẫn còn dùng, thời gian chạy cũng rất chuẩn xác.

Chọn một cái đồng hồ hiện tại rất có tiếng của Nam Thành, hơn hai trăm tệ Thư Nhan đeo rất vừa vặn, cô để cho ông chủ điều chỉnh giờ giấc sau đó đeo vào không cởi ra luôn, đã mười một giờ rồi phải về nhà trước để làm cơm cho bọn trẻ.

“Mẹ.” Diệp Thanh Thanh nhìn thấy Thư Nhan giống như trút được gánh nặng.

Diệp Thiên Bảo đang làm ồn ở trong phòng đòi ra ngoài chơi, Diệp Thanh Thanh ngăn lại nên bị em trai cào khắp khuôn mặt, Thư Nhan vội chạy đến xem mặt của Diệp Thanh Thanh hai vết cào đều bị rỉ máu, Thư Nhan nghiêm mặt lại tóm lấy Diệp Thiên Bảo và bốp vào mông cậu bé hai cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.