Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hiện tại đừng nói đăng kí ở trên mạng, đến cả thông báo danh sách đăng kí cuộc thi, cũng đều là các giáo viên dạy Olympic toán dùng phấn viết lên trên bảng đen, rồi thu giấy báo danh dự thi của các học sinh với phí đăng kí, rồi nộp lên cho khu vực trong tỉnh.
Nếu không học lớp thi Olympic toán, muốn tự tham gia thi đấu thì có rất nhiều phiền toái, nào là lúc nào bắt đầu đăng kí? Đến đâu nhận giấy đi đâu đóng tiền phí? Vượt qua vòng loại thì đến đâu xem thông báo?
Cũng không phải nói không thể tự đăng kí, nhưng chỉ là nếu tự đăng kí, thì phải để ý khắp mọi nơi, chỉ cần bỏ lỡ thời gian của một bước kia, năm nay có thể không lấy được phần thưởng rồi.
Thư Nghi nghĩ nghĩ, bình thường mẹ cô đi làm đã mệt chết đi, mẹ cũng sẽ không đồng ý cho một mình một cô chạy đi lại lại để làm cho xong việc này, nên đăng kí lớp thi Olympic toán, để giáo viên lớp đó phụ trách những thứ này, vừa bớt việc lại ổn thỏa.
Nguyên nhân thứ hai, chính là Thư Nghi sẽ giành được giải thưởng thi Olympic toán luôn, nhưng không muốn để mẹ này sinh nghi ngờ về cô… Nếu cô chưa từng học lớp bồi dưỡng thi Olympic toán, chỉ ở nhà xem sách, làm bài tập, có thể giành được giải thưởng của thi Olympic, chẳng phải mẹ cô sẽ coi cô như thần đồng sao?
Thư Nghi rõ ràng về mặt học tập cô có phải quét qua chút, kiếp trước thi ba bản quả thật là vì không cố gắng học tập, nhưng cho dù có treo đầu cô hay kề dao vào cổ, thì cô vẫn không thành học sinh giỏi vẫn như cũ. Thiên phú về mặt học tập cùng lắm có thể đạt tới mức trung bình, không tính ngu ngốc, nhưng cũng cách thiên tài xa vạn dặm.
Lỡ để mẹ cô biết được lại ôm chờ mong không thực tế về cô... Đến lúc đó cô đau khổ, mẹ cũng đau khổ.
Thư Nghi kiên quyết muốn bóp chết khả năng này ở trong lúc mới xảy ra!
…
Ban đầu mẹ Thư Nghi cảm thấy, cho dù con gái muốn bỏ tiền tham gia lớp học tiếng anh với lớp Olympic toán, cũng tuyệt đối không thể để con gái bà ở nhà nấu cơm, tuy chỉ có một mình bà kiếm tiền, đã cho con gái được ăn uống thì cũng cho con gái đọc sách được.
Nhưng tới ngày hôm sau, mẹ Thư Nghi tận mắt thấy con gái ở trong phòng bếp nhanh nhẹn rửa rau, thành thạo thái đồ, xào đồ bùm bùm… Nhìn ra lại rất ra dáng, cũng có chút dao động rồi.
Đương nhiên, điều khiến mẹ Thư Nghi dao động, không phải Thư Nghi biết làm món ăn gia đình, mà là món Thư Nghi làm thật sự ăn rất ngon!
Ngày hôm qua vẫn đang là mẹ Thư Nghi đuổi Thư Nghi từ trong phòng bếp ra bên ngoài, hôm nay đã đổi thành Thư Nghi đuổi mẹ Thư Nghi từ trong phòng bếp ra bên ngoài rồi. Mà mẹ Thư Nghi nếm thử món Thư Nghi mới làm xong, ngẫm lại tay nghề của mình, chỉ có thể ngoan ngoãn giao quyền quản lý trong nhà ra.
Trước mắt, mẹ Thư Nghi vẫn kiên trì một quy tắc là lúc có bà ở bên cạnh giám sát mới có thể dùng dao dùng bếp, nhưng là Thư Nghi đã dự đoán được trước, quy tắc này của mẹ cô cũng không kiên trì được mấy ngày.
Thư Nghi vừa thái đồ vừa tẩy não mẹ cô: “Năm nay con đã 12 rồi, cũng thấp hơn mẹ có mấy cm. Con gái thời cổ đại mười lăm tuổi cập kê đã phải lập gia đình sinh con cái rồi, mười hai tuổi việc nhà còn không lo được? Không nói cổ đại, cứ nói mẹ bằng tuổi con đi, con gái mười hai tuổi đã nấu cơm cho cả nhà rồi, lúc đó chẳng phải là chuyện cực kỳ bình thường sao?”
Mẹ Thư Nghi còn đang vùng vẫy lần cuối: “Con làm gì đã 12 chứ, năm nay mới tuổi mới mười một tuổi thôi. Với lại trước kia là không có cách khác, hiện tại nhà ai không coi con cái như bảo bối chứ?”