Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thư Nghi vừa lấy bánh sợi rán nóng hổi từ trong nồi ra, vừa nói với mẹ: “Vậy mẹ cũng là bảo bối con cũng là bảo bối, đừng để con ăn mấy bàn ăn nhỏ khó ăn kia nữa, để con ở nhà làm chút đồ ăn lành miệng mỗi ngày đi.”
Ánh mắt mẹ Thư Nghi không tự giác nhìn tới bánh sợi rán ở trong bát, Thư Nghi bỏ cả sức lẫn tiền bạc vào việc nấu ăn, bánh sợi rán trước mắt chỉ có một nửa là bánh sợi, còn phần khác đều là bánh trứng bột mì màu vàng nhạt, là Thư Nghi dùng lòng trứng tròn đánh thành bột bánh trứng, sau đó bỏ một nửa vào rán với bánh sợi. Lại bỏ thêm rau cải bắp thái sợi, cà rốt thái sợi, mầm đậu xanh trắng non mềm... Thịt sợi trong bát canh xương sườn cũng là lúc cô đang rán bánh sợi vừa hỏi ý kiến mẹ để làm… Mẹ Thư Nghi chỉ là nhìn một cái, đã muốn nuốt nước miếng rồi.
Nếu so với bánh sợi của bàn ăn cơm tập thể, đều là một phần bánh sợi rán như vậy, quả thật là không so được.
Mẹ Thư Nghi không nhịn được nói: “Cái này của con là bánh sợi rán sao, thật là có một nửa là trứng với thịt, một phần tư là rau dưa, còn có một phần tư mới đúng là bánh sợi.”
Thư Nghi chỉ hỏi: “Mẹ cứ ăn đi.”
Mẹ Thư Nghi ăn một miếng như hổ đói, cuối cùng không thể dối lòng, gật đầu nói: “Ăn ngon.”
Thư Nghi tính toán sổ sách giúp mẹ: “Cho dù trong nhà trứng vịt thịt cá không thiếu, hai người chúng ta ở nhà ăn cơm, một tháng cũng không tốn đến 260 đồng. Tự nấu cơm ở nhà, còn tiện hơn đi ăn bàn cơm nhỏ, nhưng lại được ăn ngon.”
Mẹ Thư Nghi vẫn đưa ra quyết tâm: “Để mẹ nghĩ lại.”
…
Chiều thứ sáu có hai tiết, một tiết là lớp âm nhạc, một tiết là lớp mỹ thuật, trong phòng học vẫn còn ầm ĩ, tất cả đều là tiếng học sinh nói chuyện với nhau.
Bạn học nữ ngồi hàng thứ nhất của lớp trao đổi thư giấy với bạn học nam ngồi ở vị trí hàng thứ tư, mà Thư Nghi lại ngồi hàng thứ hai ở giữa hai người.
Bạn học nữ ngồi hàng thứ nhất đưa tờ giấy quay đầu giao cho Thư Nghi, còn chưa kịp nói gì, lại cười với Thư Nghi một cái trước, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền, rồi mới nhỏ giọng nói với Thư Nghi: “Có thể hay không giúp mình đưa cho Tề Hồng Viễn không?”
Cô bạn nhỏ mới mười một tuổi, khi nhờ chuyển tờ giấy lại vừa khách khách khí khí vừa cười nói, trong lòng Thư Nghi cảm khái một hồi thật đáng yêu, lập tức nhận lấy tờ giấy đưa cho bạn học nam hàng thứ ba, bạn học nam hàng thứ ba lấy được tờ giấy, lại đưa cho Tề Hồng Viễn hàng thứ tư.
Vài phút sau, sau lưng Thư Nghi đã bị bút nhẹ nhàng chọc một cái, cô quay đầu lại, bạn học nam phía sau lại đưa qua một tờ giấy nhỏ đã gấp lại: “Đưa cho Ngô Mộng.”
Thư Nghi cầm tờ giấy, vừa định dùng bút chọc sau lưng Ngô Mộng ngồi hàng trên, Ngô Mộng lại tự quay đầu lại, rõ ràng vẫn chú ý tới động tĩnh phía sau.
Một tiết mỹ thuật, tờ giấy đưa tới tới lui lui truyền sáu bảy lần. Thư Nghi len lén quan sát Ngô Mộng phía trước với Tề Hồng Viễn phía sau một cái, thật sự đoán không ra hai người là bạn bè thuần khiết, hay là hai người bạn có tình cảm mờ ám. Nếu tuổi của hai người lớn hơn mấy tuổi, nhất định Thư Nghi sẽ coi hành vi của bọn họ là yêu nhau, nhưng mà hiện tại, bọn hắn mới lớp năm thôi…
Thư Nghi không đoán ra quan hệ hai người, nhưng không ngại ngồi ở giữa hai người, bị nụ cười ở khóe miệng mang theo ngọt ngào, với ánh mắt lấp lánh ánh sao của hai cô cậu, cứng rắn nhét một miệng cơm chó.