Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thư Nghi ngồi xuống chỗ gần đó rồi nhìn đến những món ăn trên đĩa, cảm giác quen thuộc lập tức đã trở về!
Trên đĩa đựng tôm bóc vỏ xào điều ở một ngăn, ngăn còn lại đựng đầy thanh bí đao xào. Cô đã từng phải ăn hai món đồ ăn này mỗi tuần một lần, chắc hẳn khoảng chừng chín năm… ở nhà trẻ ba năm, ở tiểu học sáu năm.
Như vậy bàn ăn nhỏ này căn bản không tự mình xuống nấu nướng, chẳng những lợi dụng phòng bếp của nhà trẻ mà còn lợi dụng đầu bếp ở nhà trẻ để mua nó. Đồ ăn của bàn ăn nhỏ cùng đồ ăn của những đứa nhỏ ở nhà trẻ chắc chắn đều được xào qua từ cùng một nồi to làm thức ăn.
Thư Nghi sờ cằm nghĩ thầm buôn bán như vậy thật sự rất có lời.
Cô vừa nghĩ vừa gấp gáp chờ không nổi cầm lấy chiếc đũa lên duỗi qua gắp lấy con tôm bóc vỏ xào điều – cô nhớ rõ khi còn nhỏ đây chính là món ăn mà cô yêu thích nhất! Tóm bóc vỏ xào điều vẫn luôn vững vàng chiếc cứ ngôi vị top1 trong các món ăn ở nhà trẻ và trường tiểu học của cô!
Nhưng mà khi cô ném tôm bóc vỏ vào trong miệng nhai khoảng hai lần thì Thư Nghi đã nhanh chóng nhíu mày. Hương vị của tôm bóc vỏ rất nhạt và gần như không có vị tươi ngon của thịt tôm, rõ ràng đây là loại tôm ướp lạnh đã để rất lâu, bởi vì được để trong tủ đông lạnh lâu ngày nên mùi vị đã bị hỏng.
Cũng đúng, loại tôm bóc vỏ đông lạnh này đã rất nhiều năm rồi không còn được đặt trên bàn ăn của Thư Nghi nữa, hoặc là cô sẽ ăn tôm tươi lột vỏ hoặc là dứt khoát không ăn. Dù cho cô không thể mua nổi một ngôi nhà có giá trị hàng chục nghìn tệ mỗi mét vuông, cũng không thể mua nổi một chiếc túi có giá hàng chục nghìn tệ, điều duy nhất cô có thể làm được với tư cách là một người đi làm ở nơi khác chính là ăn ngon hơn một chút.
Đầu lưỡi rất dễ dàng có thể hình thành nên sự bắt bẻ, hiện tại Thư Nghi ăn phải loại tôm bóc vỏ ướp lạnh này tất nhiên cô sẽ cảm thấy không ngon miệng.
Để ý kỹ một chút phần tôm bóc vỏ trên đĩa này đến ngay cả đường chỉ tôm còn không được xử lý sạch sẽ thế mà lại trực tiếp xào xong rồi dọn lên bàn như vậy.
Cô lập tức hết muốn ăn.
… Cô ở nhà trẻ ba năm, học tiểu học sáu năm món ăn mà cô yêu thích nhất, mỗi một lần ăn đều ăn đến sạch sẽ hết thức ăn vậy mà lại thành cái dạng gì thế này?
Trọng sinh rác rưởi huỷ hoại đi tuổi thơ của cô!
Quả điều bên trong món tôm bóc vỏ xào điều thật ra cũng không tồi, nó được chiên trên dầu đến khô vàng, thơm thơm giòn giòn, Thư Nghi ăn từng hạt từng hạt một không để rơi xuống đất một hạt nào. Thanh bí đao xào được làm từ một nồi to, hương vị không công không tồi lắm khiến cho Thư Nghi cũng ăn được hơn phân nửa số cơm trong đó.
Cô bạn có vóc dáng cao ráo ngồi bên cạnh Thư Nghi nhìn thấy Thư Nghi đang để lại tôm bóc vỏ nên cực kỳ ngạc nhiên hỏi: “Thư Nghi, không phải cậu thích ăn nhất tôm bóc vỏ này sao?”
Thư Nghi đành phải trả lời: “Hôm nay tớ không muốn ăn.”
Cô bạn có vóc dáng cao ráo bày ra vẻ mặt tiếc nuối thẳng thắn nói ra: “Về sau nếu như cậu lại không muốn ăn nữa thì có thể nói trước rồi đưa cho tớ.”
Thư Nghi: “…Được.”
Chờ tới sau khi cô bạn có vóc dáng cao ráo cũng ăn cơm xong rồi cậu ấy đứng dậy gọi Thư Nghi đi dọn đĩa đồ ăn cùng mình. Cô bạn có vóc dáng cao ráo đi làm mẫu trước Thư Nghi cũng dựa theo cô bạn cao ráo đó mà làm theo sau, cô lấy muỗng, đũa, bát cơm và đĩa thức ăn cùng nhau phân loại.