Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi Thư Nghi cất hết xong rồi cũng xoay người rời đi, nhưng cô không ngờ tới lại bị cô bạn có vóc dáng cao ráo bắt lấy cánh tay giữ lại: “Này? Thư Nghi cậu muốn đi đâu vậy?”
Trong lòng Thư Nghi khó hiểu nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của cô bạn có vóc dáng cao lớn nhìn qua lại càng thêm khó hiểu hơn: “Phòng nước ở bên kia mà.”
Phòng nước? Vì sao phải đi tới phòng nước?
Trong lòng Thư Nghi lại mờ mịt nhưng cô vẫn im lặng bình tĩnh đi về phía trước theo cô bạn có vóc dáng cao ráo. Sau đó cô lại nhìn thấy cô bạn có vóc dáng cao ráo đang thuần thục đi qua một chồng đồ ăn rồi đi đến bồn nước bên cạnh bắt đầu rửa bát.
Đứng trước bồn nước là hàng loạt những đứa nhỏ dáng người từ thấp đến cao xếp thành một đội, Thư Nghi nhìn thấy bọn họ như vậy mà chỉ muốn dùng chiếc đũa chỉ vào sách mà hát Đồ rê mi. Nhưng khi tập trung nhìn vào Thư Nghi đã lập tức sợ tới ngây người, một nhóm những đứa trẻ nhỏ tuổi không đồng đều thế mà đều đang rửa bát.
Hơn nữa nó chính là hình thức hoạt động rửa chén của dây chuyền sản xuất này.
Đứa bé đầu tiên cũng là đứa bé nhỏ tuổi nhất đang phụ trách mang bát cơm vào bồn nước thứ nhất để tráng qua sau đó lại tiếp tục giao cho đứa nhỏ thứ hai. Đứa nhỏ thứ hai lại mang bát cơm cho vào trong chậu đựng đầy bọt xà phòng và đưa cho đứa trẻ thứ ba. Trước mặt đứa trẻ thứ ba cũng là một bồn nước đựng đầy bọt trắng, nó lại cầm lấy bát cơm tráng tiếp một lần nữa.
Sau ba lần như vậy thì về cơ bản bát cơm cũng đã sạch sẽ, sau đó chúng lại giao cho đứa trẻ thứ tư, cũng chính là Thư Nghi và cô bạn có vóc dáng cao ráo kia. Trong tay cô bạn có vóc dáng cao ráo đang cầm theo miếng xốp rửa bát và có nhiệm vụ cọ rửa bát một lần nữa.
Thư Nghi quan sát trái phải một vòng mới phát hiện phòng nước có tới năm “đội nhỏ rửa bát” như vậy, những đứa trẻ còn nhỏ tuổi thì phụ trách tuỳ tiện tráng bát qua, những đứa trẻ lớn hơn thì có nhiệm vụ rửa bát sạch sẽ bằng miếng xốp đựng đầy xà phòng rồi lại dùng nước trong rửa lại cho sạch sẽ.
Tuy rằng tất cả những chiếc bát Thư Nghi nhìn đến trong tay đều đã được rửa rất sạch nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút không được thoải mái… Việc rửa bát này là một công việc liên quan tới vệ sinh và sức khoẻ vậy mà lại giao cho một đám học sinh tiểu học làm sao? Ngộ nhỡ có một học sinh tiểu học nào đó lười biếng thì thế nào?
Hơn nữa bọn họ đều giao tiền tới đây để ăn cơm ở bàn ăn nhỏ mà… Vì sao cơm nước xong xuôi còn phải tự mình rửa bát đĩa nữa?
“Thư Nghi? Hôm nay cậu làm sao vậy? Sao cứ luôn đứng sững sờ ra thế?” Cô bạn có vóc dáng cao ráo cắt đứt dòng suy nghĩ của Thư Nghi: “Mau tới rửa bát đi, ở chỗ cậu đã có vài cái rồi kìa.”
Lúc này Thư Nghi mới ý thức được hoá ra cô chính là thành viên thứ năm trong “đội nhỏ rửa bát” và chịu trách nhiệm rửa sạch bọt trong bát.
Thư Nghi vặn vòi nước bắt đầu tính hình công việc của chính mình, cô vừa rửa bát vừa cố gắng nhớ lại khi còn nhỏ mình đã từng rửa bát ở bàn ăn nhỏ mấy năm? Sao một chút ấn tượng cô cũng không có vậy?
Thư Nghi chỉ cần dành ra một chút sức lực là đã có thể làm xong công việc rửa bát của mình rất nhanh. Cô vừa rửa bát vừa quan sát xem mấy dì ở bàn ăn nhỏ đang làm gì, thật ra bọn họ cũng không phải nhàn rỗi lắm mà cũng đang rửa từng chiếc đũa thìa trong bồn rửa bát. Đối với chuyện để học sinh tiểu học rửa bát thì các dì và mấy bọn học sinh đều có thái độ rất tự nhiên.