Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Về phần ba mẹ cô, từ lúc cô còn bé đã ly hôn, sau đó ném cô cho ông nội nên sẽ không quản cô nữa.
Cho nên cô xem mạch vẫn rất chuyên nghiệp, cơ thể cô và Sầm Hoài An yếu ớt chủ yếu là do không đủ dinh dưỡng.
Cơ thể cô còn yếu hơn một chút, năm đó cô ở cữ không tốt, luôn mắc một số bệnh vặt nhưng nguyên chủ cũng không thèm quan tâm, hơn nữa với cường độ làm việc của cô lại thường xuyên ăn không đủ no, nếu như không điều trị thật tốt thì cơ thể rất nhanh sẽ suy sụp.
Mặc dù đã xem mạch nhưng cô vẫn chuẩn bị đưa Sầm Hoài An đến bệnh viện kiểm tra một lần.
Như vậy sau khi trở về cô mua dược liệu cho mình và Sầm Hoài An bồi bổ cơ thể để Sầm Hoài An và những người khác trong nhà không mảy may nghi ngờ.
Dù sao nguyên chủ cũng chưa từng tiếp xúc với kiến thức y học.
Sầm Hoài An ở trong sách là thiên tài, nó mới năm tuổi nhưng đã có thể ghi nhớ mọi thứ, hơn nữa sẽ nhớ rất rõ ràng.
Bác sĩ Đông y đang ngồi khám là một ông lão rất lớn tuổi, Sơ Hạ vừa nhìn thấy ông ấy đã lập tức cảm thấy cực kỳ thân thiết, bởi vì hơi thở trên người ông ấy rất giống ông nội cô.
Cô cúi đầu nhìn về phía bảng đeo ngực của ông ấy: Lý Quán Chúng.
Sơ Hạ cười rộ lên, Quán Chúng: tên của một vị bác sĩ Đông y.
Cô kéo Sầm Hoài An ngồi xuống, đặt tay Sầm Hoài An lên gối mạch, nói với Lý Quán Chúng: “Bác sĩ, ngài giúp tôi xem thằng bé có bệnh gì không? Tôi bồi bổ sức khỏe cho thằng bé thế nào mới được?”
Sầm Hoài An nghe vậy bèn lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Hạ, ánh mắt rất phức tạp, mang theo kinh ngạc, còn có vẻ mặt muốn tin lại không thể tin được.
Lý Quán Chúng liếc nhìn cô một cái: “Vừa nhìn đã biết cậu bé bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, cơ thể nhỏ bé này bị bỏ đói rất lâu rồi. Bây giờ mới biết lo lắng cho sức khỏe của trẻ con, trước kia cô làm gì vậy? Các cô làm cha mẹ của mấy đứa trẻ mà chẳng có chút trách nhiệm gì cả.”
Sơ Hạ bị mắng cũng không phản bác gì, cô chỉ gật đầu “Ừ ừ” đồng tình.
Khi xem mạch cho cậu bé, lông mày Lý Quán Chúng càng nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn Sơ Hạ ngày một nghiêm trọng hơn.
“Cô là gì của thằng bé?”
Sơ Hạ rất nghe lời, tựa như đối mặt với ông nội mình nói: “Tôi là mẹ nó.”
“Cô thật sự là mẹ của thằng bé sao? Tại sao cô lại bỏ đói nó như vậy chứ? Cô có biết cơ thể nó bây giờ như thế nào không? Suy dinh dưỡng trầm trọng! Nội tạng không có một cái nào phát triển khỏe mạnh cả! Nếu không điều trị thật tốt thì sau này sẽ để lại nguồn gốc gây bệnh khó chữa, thậm chí có thể rút ngắn tuổi thọ đấy!”
Lý Quán Chúng lớn tiếng nghiêm nghị, trừng mắt với cô. Ông ấy cực kỳ tức giận vì cô thân là mẹ của đứa trẻ mà lại nuôi cậu như thế này đây.
Sơ Hạ biết tình trạng cơ thể của Sầm Hoài An, cũng biết cậu bé trông như thế này là do nguyên chủ và Vương Ngọc Lan gây ra.
Bây giờ cô đã đến rồi, cô phải gánh vác hết mọi hậu quả của nguyên chủ. Vậy nên lúc Lý Quán Chúng mắng mình, thái độ nhận sai của cô cực kỳ chân thành.
“Thật ngại quá, trước kia tôi không ra gì thật. Bây giờ tôi biết sai rồi nên mới cậu nhóc đi gặp bác sĩ. Bác sĩ, cơ thể của thằng bé bây giờ có thể điều trị tốt trở lại được không?”