Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sơ Hạ lo lắng hỏi, lúc này Lý Quán Chúng mới gật gật đầu, cảm thấy bây giờ cô mới ra dáng một người mẹ.
“Phải từ từ điều trị, tốt nhất nên dùng dược liệu lành tính, hoặc là uống thuốc Đông y ôn tính. Nếu dược tính của thuốc Đông y quá mạnh sẽ không có lợi đối với cơ thể hiện tại của cậu bé, thậm chí còn có thể phản tác dụng, cơ thể càng ngày càng yếu ớt. Phải là người có chuyên môn học qua mới điều chế được dược liệu lành tính, cái này thì cần dùng khá nhiều, hơn nữa nguyên liệu tốt để điều chế cũng chẳng rẻ. Tôi đề nghị cô nên dùng thuốc Đông y ôn tính, tuy rằng hơi đắng một chút, nhưng tôi sẽ nói với cô nên làm như thế nào, lúc về nhà cô sẽ tự sắc thuốc được.”
Sơ Hạ gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng ông ấy: “Được, bác sĩ, tôi nghe lời ngài.”
“Cơ thể này của cô lại càng tệ hơn, hai mẹ con các cô sống qua ngày thế nào vậy?”
Ông ấy thở dài, không nói thêm gì nữa, dù sao bệnh nhân cũng có nỗi khổ riêng của mình mà.
Chẳng qua ông ấy nhắc nhở Sơ Hạ cẩn thận hơn, bảo cô phải nghe theo lời dặn dò của bác sĩ, phải uống thuốc đàng hoàng, không được làm việc quá sức, nếu không thì cơ thể của cô chống đỡ không quá một năm.
Nghe được câu này, người không có phản ứng gì đối với cơ thể của mình là Sầm Hoài An lại lập tức quay đầu nhìn về phía Sơ Hạ. Cậu bé nhìn chằm chằm mặt của cô, như là đang suy xét xem lời bác sĩ nói là thật hay giả.
Đương nhiên Sơ Hạ biết những gì Lý Quán Chúng nói đều là thật, chính xác một năm sau cô sẽ chết vì bệnh nặng, chính cô cũng đã chẩn đoán cho mình như vậy.
Đây là bệnh viện lớn nhất thành phố Lương Châu, chỉ cần không phải loại dược liệu đặc biệt quý giá sắp không tuyệt chủng thì vẫn mua được những dược liệu khác, còn đặc biệt có một phòng thuốc Đông y nữa.
Thuốc Đông y Lý Quán Chúng kê đều là dược liệu Đông y bình thường, hơn nữa có thể làm cho hiệu quả điều trị đạt tới mức tốt nhất.
Dược liệu quý báu thì tốt, nhưng lại không thích hợp với cơ thể Sơ Hạ và Sầm Hoài An.
Cho dù Sơ Hạ tự kê đơn thuốc cũng không thích hợp bằng để Lý Quán Chúng kê đơn. Lý Quán Chúng đã học Đông y cả đời này, bằng cả năm kiếp trước mà cô học, trình độ của cô còn kém xa lắm.
Huống chi, cô cũng chưa từng tiếp nhận bệnh án Đông y, cô toàn học bằng cách xem ông nội mình khám bệnh.
Ngoại trừ những dược liệu Lý Quán Chúng kê cho, Sơ Hạ còn mua một ít dược liệu có thể dùng để làm dược liệu lành tính, tất cả đều là dược liệu ôn tính, ví dụ như đảng sâm bắc hay phục linh các loại.
Nhưng dọc đường đi, cậu bé trở nên trầm lặng hơn rất nhiều, không giống với sự im lặng khó xử trước đó, cậu không còn phản kháng bệnh viện như trước nữa.
Ra khỏi cửa bệnh viện, Sơ Hạ đột nhiên dừng lại, kéo Sầm Hoài An đứng ở một bên, bảo cậu há miệng ra.
Sầm Hoài An không di chuyển, thậm chí còn quay đầu ra chỗ khác, cố gắng rút cánh tay ra.
Sơ Hạ lấy ra một gói bột thuốc, chỉ vào miệng cậu nói: “Không thấy đau sao? Vừa rồi bỏng như vậy mà, để mẹ xem xem.”
Thấy cậu vẫn không mở miệng, hai người cứ như vậy cũng không phải cách hay, Sơ Hạ nói thẳng: “Nếu con không mở miệng mẹ sẽ bắt con mở miệng...”
Lời còn chưa dứt, Sầm Hoài An đã nhắm mắt ngẩng đầu mở miệng, trên mặt mang theo chút sắc thái quật cường khi bị ép buộc khiến Sơ Hạ thiếu chút nữa bật cười.