[Thập Niên] Xuyên Thành Mẹ Của Vai Ác Thiên Tài

Chương 17: Chương 17: Đồ bị bỏ rơi (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đây đều là công lao của cô, Sơ Hạ cũng cảm thấy rất thành công, mặc dù tắm cho cậu khiến cô thở không ra hơi, eo vừa đau vừa nhức.

Sơ Hạ đi xem thuốc trên bếp, cũng đã sắp xong, thấy Sầm Hoài An muốn chạy ra ngoài, bắt cậu lại bảo uống thuốc rồi mới được ra ngoài chơi.

Ở nhà không có đồng hồ, nên cô không biết thời gian, nhưng có thể nghe thấy tiếng người lớn dưới lầu nói cười, tiếng trẻ con chơi đùa huyên náo, đoán chừng bây giờ đã hơn bảy giờ rồi.

Sầm Hoài An mặc quần áo mới, tuy rằng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn biểu cảm như trước, nhưng Sơ Hạ có thể nhìn ra sự phấn khích trong mắt cậu.

Trẻ con mà, ai lại không thích quần áo mới cơ chứ?

Người lớn như cô còn thích mua quần áo mới, mặc quần áo mới là thấy vui vẻ.

Thuốc đã sắc xong được một bát, Sơ Hạ dùng khăn bọc thành nồi đất rồi cẩn thận đổ ra, thấy Sầm Hoài An muốn uống luôn, Sơ Hạ ngăn lại, lập tức quát lớn: “Vội cái gì! Lại muốn bị bỏng miệng lần nữa à?”

Trừ bữa ăn vừa rồi ra, Sơ Hạ chưa từng nghiêm túc với cậu như vậy, Sầm Hoài An bị mắng đến sững sờ, nhưng cậu không tức giận, trong lồng ngực còn có cảm giác kỳ lạ.

Lúc trước mẹ mắng cậu còn nhịn vì mẹ khóc, ai mắng cậu là cậu muốn đánh lại, nhưng lần này thì không.

Sầm Hoài An còn bé nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao đều là mắng mỏ, nhưng lại không giống.

Nhưng mà Sơ Hạ cũng biết Sầm Hoài An muốn ra ngoài chơi, nên dùng hai cái bát con rót thuốc qua lại, rất nhanh nhiệt độ hạ xuống đến mức có thể uống được, Sơ Hạ đưa thuốc cho cậu.

“Hơi đắng, uống ực một cái không được nhè ra.”

Sơ Hạ cũng chỉ nói như vậy thôi, nếu Sầm Hoài An thật sự nôn ra cô cũng sẽ không trách cậu, thuốc Đông Y quả thực đắng ngắt.

Sầm Hoài An bưng bát lên, lông mày cũng nhíu lại cái nào, uống một hơi cạn sạch, lau miệng rồi nhìn Sơ Hạ.

Sơ Hạ sửng sốt: “Không đắng sao?”

Sầm Hoài An: “Đắng.”

“Thuốc đắng dã tật có lợi cho sức khỏe, cơ thể bé nhỏ của con không uống thuốc không được. Đi chơi đi, đừng về nhà muộn đấy.”

Sơ Hạ vừa dứt lời, Sầm Hoài An lập tức chạy ra ngoài, so với cô còn nhanh nhẹn hơn nhiều, trẻ con quả nhiên đều tràn đầy năng lượng.

Sơ Hạ lúc này mới đun nước sắc thuốc cho mình, chuẩn bị đi tắm.

Sầm Hoài An chạy xuống lầu, trong sân ở tầng dưới có một khoảng đất trống rộng rãi, đi qua khoảng trống là một con đường, bên đường trồng rất nhiều cây cao lớn.

Trong sân trẻ con đều đang chơi đùa ở đó, người lớn cũng ngồi ở một bên, phe phẩy quạt nói chuyện.

Có một nhóm con trai, một nhóm con gái, mỗi nhóm đều chơi riêng.

Sầm Hoài An đi về phía nhóm con trai, bọn họ đang nằm rạp trên mặt đất chơi bắn bi, cậu nhìn nhìn bộ quần áo mới của mình, rồi lại nhìn mấy thằng nhóc toàn thân bẩn thỉu, cậu không nằm xuống cùng bọn chúng, mà chỉ đứng ở một bên xem bọn họ chơi. .

“Cậu là ai?”

Có một đứa trẻ con phát hiện ra cậu, từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ vết bẩn trên người, vẻ mặt vừa tò mò vừa ghen tị nhìn quần áo của cậu: “Nhìn cổ áo hải quân kìa! Cậu không phải người trong viện chúng ta, trong viện của chúng ta không có ai mặc như thế này bao giờ!”

Cậu ấy đưa tay muốn sờ vào, Sầm Hoài An né tránh tay cậu ấy, cau mày nhìn bàn tay nhỏ bẩn thỉu của cậu ấy, giọng điệu ghét bỏ: “Cậu đừng chạm vào tôi, tay cậu dính đầy bùn đất kìa, sờ vào là bẩn cổ áo hải quân của tôi đấy!”

“Đồ bị bỏ rơi! Cậu là đồ bị bỏ rơi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.