Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng vừa mới bắt đầu ăn cơm, Sầm Hoài An đã quên mất việc này, đã đói bụng quá lâu, chỉ cần là ăn cơm, trong mắt cậu chỉ còn có đồ ăn.
Sơ Hạ đặt bánh rán trở lại giữa bàn, Sầm Hoài An vươn tay muốn lấy, Sơ Hạ lại nắm lấy tay cậu: “Dùng đũa đi.”
Sầm Hoài An liếc nhìn cô một cái, vẫn cầm đũa lên gắp bánh rán.
Sơ Hạ vốn cũng không bày ra quá nhiều bánh rán, công thức nấu bữa trưa cô đã tham khảo qua, đủ cho khoảng hai người ăn là hết, vừa đủ no lại không bị nhiều quá.
Dù đói bụng hay ăn đến mức quá no bụng, đều không tốt cho dạ dày.
Lúc Sơ Hạ dọn dẹp bát đĩa, cũng đưa Sầm Hoài An đi cùng, yêu cầu cậu tự dọn dẹp bát đĩa của mình.
Có lẽ cả ngày nay Sở Hạ đều cho cậu ăn no, cậu cũng không có chống cự lại Sở Hạ, hóc theo Sở Hạ, vụng về rửa bát đĩa của mình sạch sẽ.
Cơm nước xong xuôi, nước trong ấm nước nhôm trên bếp than cũng đã sôi, Sở Hạ đặt ấm nước xuống đất, bắt đầu sắc thuốc trong cái nồi vừa mới nấu cháo xong.
Sắc thuốc cũng không khó, trước đun lửa lớn sau đó đun nhỏ lửa từ từ, chủ yếu là chú ý nước và tỷ lệ thời gian của dược liệu.
Trong khi sắc thuốc, Sơ Hạ pha một chậu nước ấm, gọi Sầm Hoài An ra khỏi phòng, bảo cậu tắm rửa.
“Con tự mình tắm rửa được không?”
Sầm Hoài An không nói gì, cơ thể rất cứng ngắc.
Xem ra không được rồi, Sở Hạ trực tiếp cởi quần áo của cậu ra, đứa trẻ mới năm tuổi, không cần để ý quá nhiều như vậy.
Sầm Hoài An tuy còn nhỏ, nhưng đã biết nam nữ khác biệt, bị Sơ Hạ thành thạo cởi quần áo xuống, lập tức che nửa người dưới, cúi đầu, lỗ tai đỏ bừng như nhỏ máu, giọng nói vô cùng tức giận : “Con có thể tự mình tắm rửa!”
Sơ Hạ lập tức buông cậu ra, đứng dậy vỗ vỗ tay, cười nói: “Vậy thì tốt quá, con tự tắm rửa đi, nhất định phải tắm rửa sạch sẽ, tắm rửa sạch sẽ xong là có thể mặc quần áo mới rồi.”
Thật ra Sầm Hoài An không biết tắm rửa, nguyên chủ cũng không chú ý đến điều này, bây giờ có rất ít người lớn quan tâm đến việc trẻ con có sạch sẽ hay không, việc trẻ con hay người lớn vào mùa đông không đi tắm một vài lần là chuyện bình thường.
Mùa hè chỉ cần tùy tiện dùng nước tắm qua là xong chuyện, Sầm Hoài An cũng làm như thế.
Sơ Hạ nhìn thấy cậu đi vào trong chậu nước rồi chuẩn bị đi ra, đè người cậu lại: “Thế này mà gọi là tắm à, nhìn bụi bẩn trên người con đi, chạm vào là ra cả đống bụi, đừng nhúc nhích, để mẹ tắm cho con.”
Cậu rất muốn phản kháng, đôi lông mày nhỏ cau chặt lại, nhưng tay mẹ rất ấm áp, mặc dù bị khăn lông kỳ cọ có hơi đau, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích.
Trong ký ức ít ỏi của cậu, từ trước đến nay mẹ chưa bao giờ tắm cho cậu như thế này.
Mặc dù có hơi đau, nhưng cậu có thể chịu được, đau hơn cậu cũng có thể chịu được.
Sơ Hạ vừa nói vừa lấy một chiếc khăn tắm từ trên kệ ở bồn rửa mặt, chiếc khăn tắm này là khô nhất, vải của nó đã giặt thành màu trong suốt luôn rồi, vừa lúc dùng cái này làm khăn tắm để kỳ cọ.
Phải dùng hết hai chậu nước ấm, Sơ Hạ mới tắm rửa sạch sẽ cho Sầm Hoài An được, cơ thể cậu rất trắng trẻo, mặc bộ quần áo mới mà Sơ Hạ mua cho, ngoại trừ bề ngoài có hơi gầy, thì trông vừa sạch sẽ vừa tràn đầy năng lượng. .